Chương 215: Xây dựng cơ sở hạ tầng ở Âm phủ (6)
Sau khi trở thành quỷ, sức chiến đấu của Cố Ỷ tăng vọt một cách chóng mặt, không chỉ thể hiện ở sức mạnh hồn lực, mà còn thể hiện rõ rệt trong chuyện vợ chồng nho nhỏ của hai người. Dù sao thì bây giờ khi đối diện với Khương Tố Ngôn, Cố Ỷ cũng sẽ không còn xuất hiện cái tình trạng "hôn đến không thở nổi" rồi thở hồng hộc nữa.
Chính điều đó khiến Cố Ỷ thêm tự tin, và đêm nay đúng là đã cho Khương Tố Ngôn được mở mang tầm mắt.
Vì hôm sau Khương Tố Ngôn không dậy nổi, Cố Ỷ đã gửi thông báo nghỉ phép cho toàn bộ nhân viên, cho chúng nghỉ ngơi hai ngày rồi mới quay lại làm việc.
Cố Ỷ cũng hài lòng nghỉ ngơi được hai hôm. Chỉ là nghỉ ở âm phủ thực sự có hơi nhàm chán, không có mạng internet, không xem được phim truyền hình, cũng chẳng chơi được game điện thoại. Điện thoại của cô thì từ lâu đã cạn pin không mở lên nổi, cả mấy cuốn tiểu thuyết đã tải về trước đó cũng không đọc được. Thấy vậy, Cố Ỷ chỉ có thể thở dài bất lực.
Giải trí ở âm phủ, thật sự quá ít ỏi.
Chẳng lẽ cô lại phải xem mấy con quỷ mà mình đã ném xuống địa ngục chịu khổ để giải trí sao? Như thế thì quá b**n th** rồi.
Cố Ỷ thật sự không có hứng thú kiểu đó. So với việc nhìn đám quỷ kia, thì nhìn vợ mình vẫn thú vị hơn. Vợ đang nằm trong lòng cô ngủ, dù Cố Ỷ biết rõ là nàng không thật sự ngủ, chỉ là vì không muốn bị cô "hành hạ" tiếp nên giả vờ thôi, nhưng dáng vẻ nhắm mắt của nàng vẫn đẹp vô cùng, đáng yêu không chịu nổi.
Cô đưa tay khẽ chạm vào má Khương Tố Ngôn, làn da ấy vẫn còn những vết nứt li ti, bên trong rỉ ra hồn lực nhè nhẹ. Sau khi thân quỷ bị rạn nứt, không dễ gì phục hồi. Dù Cố Ỷ có được ban quyền hạn của âm phủ thì cũng không phải vạn năng, chuyện này chỉ có thể để Khương Tố Ngôn tự mình chậm rãi hồi phục. Tuy tốc độ chậm, nhưng so với lúc mới nứt ra thì đã đỡ hơn rất nhiều, từ những vết nứt lớn nhỏ đan xen, giờ chỉ còn những vết nứt nhỏ xíu.
Bàn tay Cố Ỷ nhẹ nhàng xoa vuốt. Sờ vào thấy hơi thô ráp, nhưng nhìn chung vẫn mang cảm giác mềm mại mịn màng. Cô không biết đến bao giờ Khương Tố Ngôn mới có thể lành hẳn, nhưng cô mong điều đó sẽ đến thật sớm. Không cần nghĩ cũng biết, những vết nứt nhỏ này chắc chắn rất đau.
Động tác xoa nhẹ của Cố Ỷ khiến Khương Tố Ngôn không thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa. Nàng chợt mở mắt ra, hé miệng cắn lấy ngón tay của Cố Ỷ.
Cố Ỷ hơi sững người, rồi bật cười. Khương Tố Ngôn cắn không hề đau, có thể là do sau khi biến thành quỷ, ngưỡng chịu đau của Cố Ỷ cũng tăng lên mấy lần, nên giờ bị cắn không thấy đau mà ngược lại còn cảm thấy ngưa ngứa tê tê.
"Vợ à, đừng cắn nữa..." Hiện tại cô không chỉ không thấy đau, mà còn thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu, chỉ muốn đè Khương Tố Ngôn xuống một lần nữa, khiến nàng khóc ra thành tiếng, phải cắn gối mà kìm nén. Tất cả những ý xấu trong đầu Cố Ỷ đều dùng để bắt nạt Khương Tố Ngôn.
Khương Tố Ngôn có thể thấy ánh mắt của Cố Ỷ so với những con quỷ thì linh động hơn nhiều, không hề đờ đẫn mà ngược lại còn vô cùng rõ ràng. Khương Tố Ngôn cũng không bỏ lỡ tia nhìn nóng bỏng chứa đầy cảm xúc ấy. Nàng biết nếu còn tiếp tục trêu chọc Cố Ỷ thì chắc chắn không có kết quả tốt, nên ngoan ngoãn há miệng nhả ngón tay Cố Ỷ ra.
Nhưng Cố Ỷ nào có dễ dàng buông tha Khương Tố Ngôn như vậy, dù sao cô giờ cũng là quỷ rồi, không cần nghỉ ngơi gì hết!
Cố Ỷ đè Khương Tố Ngôn xuống mà hôn, tiếng nước vang lên "chụt chụt" suốt một lúc lâu vẫn chưa dứt. Mãi đến khi Khương Tố Ngôn bắt đầu thấy phiền, cảm thấy Cố Ỷ dính người thật đáng ghét, thì mới đưa tay đẩy cô ra.
Cố Ỷ chẳng quan tâm đến sự chống cự ấy, không được hôn thì cô vẫn còn cách khác! Cố Ỷ kéo Khương Tố Ngôn về lại, đè nàng xuống tiếp tục giở trò xấu.
Khi Cố Ỷ vòng tay ra sau, đặt tay mình chồng lên mu bàn tay Khương Tố Ngôn, Khương Tố Ngôn vẫn còn chút tỉnh táo để nghĩ: Chuyện này, vẫn nên tiết chế một chút.
Hai người họ còn rất nhiều năm để sống bên nhau, nhưng Khương Tố Ngôn không muốn quãng thời gian sau này đều bị lãng phí trên giường. Sau ba ngày lăn lộn ầm ĩ, cuối cùng Cố Ỷ cũng bị Khương Tố Ngôn túm tai lôi ra khỏi phòng, bắt cô đi điều hành công ty.
Cố Ỷ vừa xoa tai vừa lén lẩm bẩm sau lưng Khương Tố Ngôn: "Sao không học cái tốt, lại còn học mẹ mình cái chiêu này, quá đáng thật. Chờ về nhà rồi nhất định phải đi méc!"
Dưới sự chủ trì của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, cuộc thanh lọc quỷ hồn trong âm phủ chính thức bắt đầu.
Vì giờ đã có nhân viên dưới trướng, không cần Cố Ỷ phải tự tay xử lý mọi vong hồn trong âm phủ. Nhưng khi mọi người đều bận rộn, Cố Ỷ cũng không thể rảnh rang mà không làm gì. Cô cũng như một phán quan bình thường, xử lý các quỷ hồn để xem trước kia chúng nó có làm chuyện ác hay không.
Những kẻ từng gây tội ác bị cô ném thẳng xuống địa ngục, ở đó chung số phận với lũ quỷ đã bị phạt trước đó, chờ sau khi chịu đủ hình phạt thì sẽ được tẩy trắng, nhưng kiếp sau vẫn phải chịu khổ. Còn những quỷ hồn không làm chuyện xấu, lương tâm trong sạch thì được Cố Ỷ trực tiếp tẩy trắng và đưa lên tán cây để đầu thai chuyển thế.
Tuy nhiên, có những con quỷ vẫn còn vướng bận trong lòng. Như nữ quỷ đang ngồi trước mặt Cố Ỷ lúc này chính là một trường hợp như vậy. Cô ta chết chưa lâu, thời gian lẩn quẩn nơi hoang dã vì chấp niệm cũng rất ngắn, là trường hợp "mới chết" nhất mà Cố Ỷ từng gặp từ sau khi mình biến thành quỷ, mới chỉ ba năm mà thôi.
Cũng là sau khi đối chiếu thời gian, Cố Ỷ mới phát hiện điều này.
Cố Ỷ hỏi cô ta còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành, nữ quỷ nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi muốn xem cái đôi gian phu dâm phụ đó giờ sống thế nào rồi!"
Nghe nữ quỷ nói vậy, cây bút trong tay Cố Ỷ xoay một vòng, cô cảm thấy hơi nhức đầu. Nhưng những tình huống kiểu này, với quỷ thì không hề hiếm. Sau này, chắc chắn cô sẽ gặp nhiều hơn. Nên thỏa mãn tâm nguyện của họ, hay buộc họ đoạn tuyệt với nhân gian để đầu thai? Cố Ỷ cảm thấy vô cùng phân vân.
Gặp chuyện không quyết được thì hỏi vợ, Cố Ỷ bảo nữ quỷ đợi một chút rồi kéo vợ mình sang một bên lén thảo luận.
Giống như Khương Tố Ngôn thì dứt khoát muốn cắt đứt từ đầu: đã thành quỷ ở âm phủ rồi còn muốn thỏa mãn nguyện vọng cái gì nữa? Nếu thật sự còn tâm nguyện thì ở lại dương gian làm cho xong rồi hẵng xuống đây. Đã xuống âm phủ rồi mà còn luyến tiếc chuyện trần thế làm gì. Thật ra nàng thấy phiền nữ quỷ này, đã đến phỏng vấn làm việc lại còn vừa muốn đầu thai, vừa muốn hưởng phúc lợi của nhân viên.
Cố Ỷ nghe xong cũng thấy nàng nói có lý, nhưng khi vừa nhìn ký ức của nữ quỷ, Cố Ỷ cũng tức thay cho cô ta.
Nữ quỷ đúng là xui tám đời mới lấy trúng một người chồng như thế, đã ngoại tình trong hôn nhân, còn muốn tẩu tán tài sản. Tuy cái chết của nữ quỷ không liên quan đến chồng mình, nhưng sau khi cô ấy chết, đống tài sản ấy hẳn sẽ rơi vào tay cái đôi tiện nhân kia. Đặt mình vào hoàn cảnh đó, Cố Ỷ cũng bực chết đi được. Nhưng những gì Khương Tố Ngôn nói cũng rất có lý.
"Nhưng vợ à, chẳng phải em làm Diêm Vương là để mang lại công bằng cho người khác sao?" Cố Ỷ vừa rối rắm vừa hỏi.
Khương Tố Ngôn nhìn cô, quay mặt đi một lát, rồi lại quay đầu lại: "Vậy nếu cái đôi kia sống hạnh phúc cả đời, không lo không nghĩ, thì nàng định làm sao?"
Cố Ỷ suy nghĩ theo lời Khương Tố Ngôn một hồi, rồi đưa ra một phương án giải quyết: "Cho cô ta xem trước đi, nếu cảnh tượng đó khiến cô ta bị kích động, thì cứ để lại làm việc. Đợi đến khi cặp cẩu nam nữ kia xuống âm phủ thì ném họ vào địa ngục cho cô ta tận mắt nhìn thấy. Lúc đó tâm nguyện chắc sẽ được thoả mãn, đến lúc đó mới tẩy trắng và cho cô ta đi đầu thai."
Khương Tố Ngôn ngẫm nghĩ rồi quyết định tàn nhẫn thêm chút nữa: "Mười năm lao động đổi lấy quyền được xem cảnh dương gian."
Cố Ỷ giơ ngón cái khen ngợi Khương Tố Ngôn, nếu âm phủ mà có 'phong trào cách mạng đỏ', thì cô và vợ chắc chắn sẽ bị treo ngược lên cột đèn đầu tiên. Nhưng lời vợ cô nói cũng đúng, hai bên đâu có thân thích gì, làm sao có chuyện không cần bỏ ra gì mà lại được xem cảnh dương thế một cách dễ dàng?
Sau khi bàn bạc xong, Khương Tố Ngôn quay lại chỗ ngồi, Cố Ỷ thì đem kết quả cuộc thương lượng thông báo cho nữ quỷ, để cô ta tự lựa chọn. Nếu muốn xem, phải làm việc mười năm. Nếu xem xong không vừa lòng, muốn thấy cảnh cặp đôi đó chịu tội sau khi chết, thì phải tiếp tục làm việc đến khi họ chết mới được.
Nữ quỷ suy nghĩ một lúc rồi nghiến răng: "Xem! Mười năm thì sao? Dù bây giờ chúng đang sống sung sướng, chẳng lẽ chúng sẽ mãi như vậy? Tôi sẽ đợi đến khi chúng xuống địa phủ!"
Cố Ỷ đáp ứng nguyện vọng của nữ quỷ, thông qua liên hệ giữa cô ta và chồng cũ để dùng pháp thuật truy tung, tra ra được chỗ ở hiện tại của cặp đôi kia và trình chiếu cuộc sống của họ trước mặt nữ quỷ.
Đúng như Khương Tố Ngôn dự đoán, cặp cẩu nam nữ kia đang sống sung sướng với khối tài sản chiếm đoạt được, sao mà chia tay được chứ? Giờ họ mới bên nhau chưa lâu, đang là thời kỳ mặn nồng nhất, hoàn toàn không giống như cái kết mà nữ quỷ mong chờ.
Nữ quỷ siết chặt tay, mắt đỏ ngầu: "Làm việc thì làm việc! Tôi nhất định phải thấy cặp cẩu nam nữ đó bị hành hạ trong địa ngục! Tôi không tin chúng cứ thế mà hạnh phúc cả đời!"
Dù nữ quỷ nghĩ gì thì Cố Ỷ cũng vui vẻ nhận thêm một nhân viên.
Cô đưa nữ quỷ đến phòng nhân sự để đào tạo. Với thực lực của nữ quỷ hiện tại thì chưa đủ để lên dương gian tuần tra, đi bắt ác quỷ thì chưa đủ sức, làm không khéo lại biến thành đồ ăn cho ác quỷ thì dở.
Sau khi đưa nữ quỷ đi, Cố Ỷ gửi tin tức này cho các phán quan khác.
Cách liên lạc của họ cực kỳ thô sơ: Cố Ỷ gom hết quạ trong âm phủ lại, biến chúng thành "sứ giả đưa thư" của mình. Cô truyền đạt lại nội dung cho đám quạ, chúng vỗ cánh bay ra khỏi văn phòng Diêm Vương để tìm các phán quan khác.
Đừng coi thường mấy con quạ, chúng cũng có biên chế đàng hoàng, làm việc hai mươi năm là có thể vui vẻ đi đầu thai, thậm chí còn được chọn đối tượng đầu thai theo mong muốn.
Tuy cách liên lạc hơi cổ lỗ, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể như thế, vì Cố Ỷ vẫn chưa thể chế tạo được điện thoại.
Hồn lực của cô làm được rất nhiều thứ, giờ cả địa hình âm phủ đều do cô duy trì. Hồn lực của cô mạnh tới mức có thể tạo ra vạn vật, nhưng vấn đề là nếu không nắm rõ cấu tạo vật chất thì rất dễ bị lỗi, giống như vụ "nước mắt ngọc trai" trước đó, cô cảm thấy mình tạo ra ngọc trai, nhưng do không hiểu cấu tạo, kết quả rơi ra toàn là bi.
Cố Ỷ rất muốn làm ra được chiếc điện thoại, nhưng vì không biết rõ vật liệu và cấu trúc, cái cô tạo ra nhiều nhất cũng chỉ là một cái vỏ trống rỗng, chẳng dùng được vào việc gì.
Nếu sau này có ai làm trong ngành truyền thông hoặc điện thoại mà chết xuống âm phủ, thì ít nhất Cố Ỷ cũng phải giữ người ta lại hai năm, để nghiên cứu làm sao tạo được cái điện thoại trước đã.
Với tư cách là Diêm Vương, Cố Ỷ cũng có vài đặc quyền, ví dụ như được nghỉ ngơi và lười biếng làm việc riêng một chút. Cô vươn vai thật dài, nhìn cái bàn làm việc trống trơn chỉ có mỗi quyển sổ và cây bút, cảm thấy hơi đơn điệu. Mấy đồ trang trí trong tiệm vãng mã mà cô từng sống còn phong phú hơn.
Cô nghĩ tới những món đồ mình từng dùng khi còn sống, rồi lần lượt hiện thực hóa từng món một đặt lên bàn làm việc, cuối cùng mới thấy hài lòng hơn.
Cái ghế này cũng không ổn, ngồi cứng quá, cô còn phải thêm cái đệm ngồi mềm mại của mình lên nữa. Cố Ỷ phấn khích trang trí bàn làm việc của mình, mãi mới xong thì Khương Tố Ngôn lên tiếng: "Làm cho ta một cái giống vậy luôn."
Cố Ỷ nhìn bàn làm việc trống trơn của Khương Tố Ngôn, rồi ngoan ngoãn theo ý vợ, chăm chỉ sắp xếp bàn ghế theo sở thích của nàng.