Chương 216: Xây dựng cơ sở hạ tầng ở Âm phủ (7)
Âm phủ lúc này đang tiến hành cuộc "đại thanh trừng" các quỷ hồn một cách có trật tự, nhờ vậy mà Cố Ỷ lại được thưởng thêm hơn năm trăm nhân viên. Việc này khiến Cố Ỷ nhẹ nhõm đi hẳn một mảng, và cô cũng bắt đầu suy tính đến chuyện tạo bất ngờ nho nhỏ cho dương gian.
Trước đây ba cô từng dùng pháp thuật để giao tiếp giữa dương gian và âm phủ với Khương Tố Ngôn, vậy thì ngược lại chắc chắn cũng làm được — từ âm phủ liên lạc ngược lại với người sống ở dương gian.
Việc giao tiếp với cha mẹ chỉ là chuyện phụ, điều quan trọng là cô cần tìm Trương Gia Hào, nhờ anh ấy nghĩ cách giúp mình và Khương Tố Ngôn làm được giấy chứng nhận kết hôn.
Giữa cô và Khương Tố Ngôn hiện tại chỉ có khế ước chưa trọn vẹn, mỗi lần nghĩ đến chuyện đó, buổi tối Cố Ỷ lại trằn trọc không yên... Mặc dù hiện tại cô cũng không thể ngủ, nhưng nói đi nói lại, khế ước vẫn chưa thành thì lòng cô vẫn cứ bồn chồn bất an.
Cố Ỷ nghiên cứu mấy ngày liền mới nghĩ ra được cách, sau đó cô dùng một phương pháp cổ xưa thường thấy trong các câu chuyện: chính là báo mộng.
Đúng kiểu quỷ khí bủa vây, vô cùng phù hợp với Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn.
Cố Ỷ chọn một đêm thiên thời địa lợi, kéo theo cả Khương Tố Ngôn, gom một tia hồn lực rồi chui vào giấc mơ của Trương Gia Hào. Mà giấc mơ của Trương Gia Hào thì phải nói là rất gay cấn, trong mơ cũng đang phá án bắt quỷ.
Anh thật sự là một cảnh sát tận tụy chuyên nghiệp. Nhưng lần này, người cảnh sát gương mẫu ấy lại vì một món nợ ân tình trước kia mà vận dụng quyền hạn, để làm một chuyện mang tính cá nhân hoàn toàn.
Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đứng chờ một lúc, đợi Trương Gia Hào bắt xong ác quỷ rồi mới từ từ hiện thân trong văn phòng của anh, chính là báo mộng cho Trương Gia Hào.
Trong mơ, Trương Gia Hào đang ngồi nghiêm chỉnh tại bàn làm việc, xử lý một số vụ án trên máy tính, thì bỗng phát hiện xung quanh bốc lên làn sương dày đặc, cả bốn phía đều bị sương mù màu đen bao phủ. Văn phòng dần dần biến mất, thay vào đó là một vùng tối đen như mực.
Mi mắt Trương Gia Hào giật giật, theo phản xạ anh đưa tay định rút khẩu súng lục bên hông, trong đầu nghĩ chắc lại là ác quỷ nào mò tới gây chuyện. Nhưng giữa làn sương mù ấy, dần dần hiện lên hai bóng người. Trương Gia Hào cảm thấy hai bóng dáng kia quen quen, còn chưa kịp nhớ ra là ai thì đã thấy cô vợ của Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn tiểu thư xuất hiện.
Thời gian gần đây Cố Ỷ mất tích, nhưng cha mẹ cô, những người đã biệt tăm bấy lâu nay lại bất ngờ quay trở lại tiệm vàng mã. Khi Trương Gia Hào đến thăm hỏi như thường lệ, anh mới gặp được hai vợ chồng này. Anh hỏi thăm tình hình Cố Ỷ nhưng họ lại một mực giữ im lặng, không chịu nói nửa lời về đứa con gái mất tích. Trương Gia Hào vốn định khuyên họ báo án, nhưng cả hai đều lắc đầu từ chối.
Rõ ràng là hai ông bà biết tung tích của Cố Ỷ, chỉ là vì lý do nào đó nên lựa chọn giữ im lặng.
Mà giờ Khương Tố Ngôn lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh? Trương Gia Hào liền buông tay khỏi khẩu súng bên hông, nghiêm mặt hỏi: "Cô tìm tôi là có việc gì cần giúp đỡ phải không? Có liên quan đến Cố Ỷ à? Cô yên tâm, dù là chuyện gì, tôi cũng sẽ giúp!"
Anh tưởng Khương Tố Ngôn đến nhờ vả chuyện Cố Ỷ mất tích. Trước lúc Cố Ỷ biến mất, Trương Gia Hào đã mơ hồ có linh cảm, chắc chắn cô ấy đã gặp chuyện gì đó rất rắc rối. Nhưng lúc ấy Cố Ỷ chẳng nói lời nào, cứ như thể bị dồn vào ngõ cụt. Có điều dù nằm mơ anh cũng không ngờ, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn tìm đến mình để nhờ vả lại là chuyện hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng.
Khương Tố Ngôn chỉ chỉ tay vào mình, rồi lại chỉ sang bóng người bên cạnh. Trương Gia Hào sững người trong chốc lát, khi anh nhìn theo hướng đó thì lớp sương mù cũng dần tan đi, anh lờ mờ thấy bóng người đang đứng bên Khương Tố Ngôn chính là Cố Ỷ.
Điều này khiến Trương Gia Hào thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Cố Ỷ vẫn bình an là tốt rồi.
Ngay sau đó, Trương Gia Hào liền nghe thấy giọng nói đầy kỳ ảo của Cố Ỷ vang lên: "Cảnh....sát....Trương"
Trương Gia Hào rùng mình một cái. Cái giọng này thật sự quá kinh điển rồi, cứ phim kinh dị nào quay đến nữ quỷ là thế nào cũng dùng loại âm thanh này, kiểu vang vọng ngân dài như có hiệu ứng âm vang, nghe đến lạnh cả người.
Trong lòng Trương Gia Hào trỗi lên một dự cảm xấu: Đừng nói là Cố Ỷ sắp nói câu 'tôi chết thảm lắm' nhé?
Nếu cô ấy thực sự nói ra câu đó... thì Trương Gia Hào cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc cố gắng báo thù cho Cố Ỷ, đưa hung thủ ra trước pháp luật.
Nhưng Cố Ỷ không nói ra câu thoại kinh điển đó, mà ngược lại mở miệng nói: "Anh còn nhớ tôi đã giúp anh không ít chuyện chứ?"
Chuyện cô giúp anh, Trương Gia Hào tất nhiên là nhớ rõ, không chỉ nhớ mà còn nhớ rất rõ ràng.
Trên đời này, món nợ ân tình là thứ khó trả nhất. Mà đã mang ơn người khác thì trong lòng sẽ luôn canh cánh chuyện làm sao để đáp lại, với Trương Gia Hào cũng là như vậy.
Trong đầu anh nghĩ đủ thứ, cuối cùng còn nghĩ có khi nào Cố Ỷ bị hại chết rồi muốn bắt người thế mạng để đầu thai không. Mà nếu cô đã giúp anh nhiều như vậy, thì kể cả cô muốn anh thế mạng, anh cũng không hối hận.
Nếu là lúc tỉnh táo, chắc chắn Trương Gia Hào sẽ không nghĩ vậy. Nhưng hiện giờ đang nằm mơ, đầu óc hơi bay nhảy, nên mới nghĩ lan man đến mức ấy.
Trương Gia Hào không nói gì, chỉ nghiêm túc gật đầu: "Tôi nhớ. Những việc cô giúp tôi, tôi đều nhớ rõ."
"Anh nhớ là tốt rồi." Cố Ỷ cũng khẽ gật đầu, định tiếp tục nói phần còn lại, thì nghe Trương Gia Hào chậm rãi mở miệng: "Trước khi cô bắt tôi làm người thế mạng, tôi có thể sắp xếp chuyện của Tiểu Yêu không? Con bé còn nhỏ, tôi cứ thế mà đi thì không yên tâm nổi. Tôi nhận nuôi con bé bằng cách không chính thống, nên cần phải tìm cho nó một người giám hộ đáng tin..."
Câu nói còn chưa xong đã bị Cố Ỷ cắt ngang: "Anh nói cái gì đấy? Bảo anh làm cho tôi một cái giấy chứng nhận thôi chứ có bắt anh đi tù đâu? Giờ làm giấy thôi mà nghiêm trọng đến vậy à?!"
Câu đó vừa dứt, Trương Gia Hào hoàn toàn ngơ ngác. Trong đầu anh lúc này chỉ có một suy nghĩ: Mình hiểu sai rồi à?!
Cố Ỷ còn muốn giải thích thêm, nhưng mỗi lần mở miệng ra là lại vang lên kiểu âm thanh có hiệu ứng echo vang vọng, Khương Tố Ngôn đứng bên cạnh nghe mà thấy rất mắc cười, nhưng vì có mặt Trương Gia Hào nên vẫn cố giữ dáng vẻ lạnh lùng, mặt không biểu cảm, phong khinh vân đạm này kia. Cố Ỷ oán giận trừng mắt lườm nàng một cái: Là do chị biết trước sẽ có hiệu ứng này nên mới cố tình không nói lời nào đúng không?!
Cố Ỷ loay hoay nửa ngày mới tắt được hiệu ứng âm thanh đi, rồi kéo Trương Gia Hào ngồi xuống để giải thích rõ ràng mọi chuyện. Kết quả sau một hồi trình bày dài như dây rau muống xong, Trương Gia Hào chỉ bắt được đúng một điểm: "Vậy tức là tôi đang nằm mơ?"
Câu trả lời là một cái gật đầu thành thật từ Cố Ỷ.
Trương Gia Hào vẫn bán tín bán nghi, nghi ngờ Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn là mấy con quỷ khác cải trang tới lừa mình. Trương Gia Hào là người rất cẩn trọng, ngoài mặt không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã âm thầm kiểm chứng xem liệu mình có thực sự đang mơ hay không.
Với tư cách là một cảnh sát lão luyện chuyên môn vững vàng, anh cũng có hiểu biết nhất định về tâm lý học. Anh từng nghiên cứu cả cuốn "Giải mã giấc mơ" của Freud, rất rõ ràng về một đặc điểm quan trọng: do cơ chế hình thành của giấc mơ, con người khi mơ sẽ không thể đọc được chữ viết.
Dựa vào đó, Trương Gia Hào mở máy tính ra, tìm kiếm tin tức trong ngày.
Cố Ỷ thấy hành động ấy liền hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
"Xem thử... đi tù thì bị phạt bao nhiêu năm."
Câu trả lời không chút do dự khiến Cố Ỷ lập tức không tin, cô tận mắt thấy anh đang tìm đọc tin tức mà. Mà đúng là hiện tại Trương Gia Hào đang nằm mơ, nên bất kỳ văn bản nào cũng hiện ra toàn ký tự rối loạn, chẳng thể đọc được.
Sau khi phát hiện điều này, Trương Gia Hào đành phải thừa nhận: Mình thực sự đang nằm mơ.
Sau đó, Trương Gia Hào lại đưa ra một luận điểm mới: "Đã là mơ, thì các người cũng không phải thật. Vậy làm sao tôi biết được những gì hai người nói là thật?"
Cẩn trọng và đề phòng là chuyện tốt, nhưng kỹ năng xâm nhập giấc mơ của Cố Ỷ có thời hạn. Nếu tiếp tục phí thời gian dây dưa với Trương Gia Hào thì lát nữa đến lúc hết thời gian mà chuyện chính còn chưa nói xong.
Cố Ỷ hít sâu một hơi, quyết định không chiều theo Trương Gia Hào nữa. Cô lấy một đoạn hồn lực trói anh lại trên ghế, rồi bắt đầu trình bày rõ ràng tình trạng hiện tại của mình.
Cô kể hết mọi chuyện từ việc mình thành quỷ ra sao, rồi xây dựng âm phủ mới như thế nào, cuối cùng mới quay lại chủ đề giấy tờ: "Tôi cần giấy kết hôn thật! Tôi nói lại lần nữa, tôi không cần giấy giả! Tôi muốn giấy chứng nhận kết hôn thật sự! Của tôi và Khương Tố Ngôn!"
Cố Ỷ đập lên bàn làm việc của Trương Gia Hào, vang lên liên hồi bốp bốp, khiến anh đang bị trói chặt trên ghế còn chưa kịp tiêu hóa hết những thông tin vừa nghe xong, đã lại tiếp tục bị tấn công bằng một câu đòi làm giấy kết hôn.
Anh có phần do dự, vì dù là Cố Ỷ hay Khương Tố Ngôn thì cả hai đều không đủ điều kiện để làm giấy kết hôn. Mà thôi, chuyện điều kiện thì tạm chưa bàn đến, còn một vấn đề khác cũng rất quan trọng: "Ảnh chụp đăng ký kết hôn của hai người tính làm sao?"
Câu hỏi đó khiến Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn cùng lúc lặng người. Vì đúng là họ chưa từng nghĩ đến chuyện đó.
Cố Ỷ liếc mắt nhìn Khương Tố Ngôn. Lúc này Khương Tố Ngôn đang ngồi trên ghế sofa bên cạnh, thấy ánh mắt Cố Ỷ đưa sang, nàng khẽ nghiêng người, như thể đang ngẩn người nhìn mấy món đồ trang trí nhỏ nhắn trong văn phòng của Trương Gia Hào.
Mấy món đồ trang trí ấy lại đầy chất trẻ con, hoàn toàn không ăn khớp với hình tượng "cảnh sát cứng rắn" của Trương Gia Hào. Trên bàn anh có vài con thú nhồi bông hình thỏ rất dễ thương, còn có mấy sợi dây buộc tóc gắn trái cây phiên bản hoạt hình.
Cố Ỷ biết đó là đồ của Tiểu Yêu, dù chỉ là trong giấc mơ, văn phòng của Trương Gia Hào vẫn bị những món đồ này chiếm lĩnh một góc, điều đó chứng tỏ anh thật lòng coi Tiểu Yêu như con gái ruột của mình.
Khương Tố Ngôn lặng lẽ tránh đi ánh mắt của Cố Ỷ. Thế là Cố Ỷ chạy lại gần đụng đụng vào Khương Tố Ngôn, ghé vào tai nàng thì thầm: "Chúng ta chưa từng chụp ảnh cùng nhau đâu."
Cô thật sự chỉ mới sực nhớ ra điểm này sau khi Trương Gia Hào nhắc đến, đừng nói là ảnh dùng để đăng ký kết hôn, họ còn chưa từng chụp chung một tấm ảnh nào. Tuy nhiên ảnh cùng khung hình thì có. Lúc quay chương trình tuyển chọn trước đây, hai người đã từng lên hình cùng nhau khá nhiều lần.
Nhưng chẳng lẽ lại để Trương Gia Hào đi lục lại ảnh từ show truyền hình, rồi cắt ghép hai người vào cùng một tấm đem làm ảnh đăng ký kết hôn? Như thế thì thiếu nghiêm túc quá!
Bởi vì lúc đó họ mặc đồ biểu diễn, nếu chụp từ màn hình xuống thì nhìn thế nào cũng chẳng giống ảnh cưới.
Này không ổn. Đã là giấy đăng ký kết hôn, thì phải có ảnh chụp nghiêm chỉnh tương xứng!
Cũng bởi vì Cố Ỷ còn trẻ, lại chưa từng trải qua chuyện kết hôn, ban đầu cứ tưởng xin giấy đăng ký kết hôn là chuyện nhẹ nhàng dễ xử lý. Ai ngờ còn chưa bắt đầu làm gì, mà đã bị vướng ngay câu hỏi đầu tiên.
Nếu đổi lại là người đã kết hôn rồi, thì chắc chắn quá trình thủ tục thế nào sẽ nắm rõ trong lòng bàn tay, không sơ suất đến mức gây cười như vậy.
Vì vướng vấn đề ảnh chụp trên giấy kết hôn, Cố Ỷ đành quyết định tạm thời hoãn chuyện nhờ Trương Gia Hào. Ít nhất phải đợi cô và Khương Tố Ngôn chụp được ảnh trước đã, rồi mới quay lại tìm anh lần nữa.
Mà vì bây giờ không bàn chuyện chính nữa, nên Cố Ỷ lại bật "hiệu ứng âm thanh" lên, nói thật thì cảm giác lời nói mang hiệu ứng âm thanh nghe cũng vui lắm.
"Cảnh sát Trương, vài ngày nữa tụi tôi lại đến gặp anh báo mộng nha."
Bóng dáng của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn dần dần tan vào trong làn sương dày đặc. Một lúc lâu sau, Trương Gia Hào mới chậm rãi tỉnh lại.
Anh nằm trên giường trong căn nhà của mình, vừa mở mắt đã thấy ngay trần nhà quen thuộc.