Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 217

Chương 217: Xây dựng cơ sở hạ tầng ở Âm phủ (8)

 

Sau khi tỉnh lại, Trương Gia Hào có phần ngơ ngác. Anh vẫn còn nhớ rõ rằng trước đó mình đang ngồi trong văn phòng xử lý vụ án, vậy mà vừa mở mắt ra lại thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ.

 

Trương Gia Hào xoay đầu một chút, sau đó chợt nhớ ra, thật ra mình vừa mơ một giấc mơ. Mọi chuyện trong mơ như thủy triều tràn lên bờ cát, từng chút từng chút hiện lên rõ ràng. Lúc này anh mới sực nghĩ: mình đã được Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn báo mộng.

 

Nghe thì có vẻ hoang đường nhưng xã hội bây giờ đầy rẫy ma quỷ chạy nhốn nháo, việc hai người họ báo mộng cho mình, nghĩ kỹ thì cũng không khó chấp nhận đến vậy.

 

Trương Gia Hào mò mẫm lấy bao thuốc, bật lửa và cái gạt tàn trên tủ đầu giường, rồi ngồi dậy dựa lưng vào vách giường, châm một điếu thuốc và ngậm trong miệng. Trong màn đêm, đầu điếu thuốc cháy lên đỏ rực, Trương Gia Hào khẽ thở dài một câu: "Cố Ỷ... cuối cùng vẫn mất."

 

Anh vẫn còn nhớ rõ bao nhiêu chuyện mà Cố Ỷ đã giúp mình. Vẫn còn nhớ cô gái ấy từng hỏi: "Nếu có một ngày anh phải hy sinh tính mạng để cứu lấy thế giới, anh có nguyện ý không?" Lúc đó anh đã cảm thấy có điều gì đó không ổn, còn bảo Cố Ỷ đừng nghĩ linh tinh nữa. Nhưng đến cuối cùng, Cố Ỷ vẫn trở thành một con quỷ.

 

Trương Gia Hào vốn không tin mấy chuyện thần linh ma quỷ. Nhưng sau khi biết trên đời này thực sự có ma quỷ gây án, anh đã nghiêm túc đi học những kiến thức liên quan. Từ xưa đến nay cũng chưa từng nghe nói về việc người sống có thể báo mộng cho người khác.

 

Trương Gia Hào vẩy vẩy tàn thuốc vào gạt tàn, rồi thở dài thật sâu: "Cái thế giới khốn nạn này."

 

Một cái thế giới quái quỷ gì mà lại phải hy sinh một cô gái nhỏ mới có thể cứu được? Nếu thật sự cần mạng của ai đó, thì chi bằng lấy mạng anh đi còn hơn.

 

Trương Gia Hào nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi vẫn còn chìm trong bóng tối, chỉ có vài ánh đèn lác đác soi sáng cả thành phố. Thế giới trông có vẻ yên bình này, không biết đã phải xây dựng nên từ bao nhiêu máu thịt của con người.

 

Nhưng Cố Ỷ đã nói, cô đang chuẩn bị xây dựng một âm phủ mới. Nếu là cô gái đó, Trương Gia Hào nguyện ý tin tưởng, nhất định cô có thể xây nên một thế giới tốt đẹp hơn ở âm phủ hiện tại.

 

Tỉnh dậy rồi, Trương Gia Hào không ngủ tiếp nữa. Anh hút hết điếu này đến điếu khác, đến khi trời dần sáng mới đi tắm rửa, gột sạch hết mùi thuốc lá trên người. Sau đó, anh vào bếp nấu bữa sáng cho Tiểu Yêu, gõ cửa phòng gọi cô bé dậy.

 

Trương Gia Hào là một người đàn ông trưởng thành, lại không có quan hệ máu mủ gì với Tiểu Yêu, nên sẽ không làm những hành động thân mật như mặc quần áo cho cô bé, như vậy là không thích hợp.

 

Hơn nữa, những trải nghiệm từ nhỏ đã khiến tính tình Tiểu Yêu trở nên tương đối độc lập. Cô bé có thể tự mặc quần áo và rửa mặt chải đầu.

 

Tiểu Yêu mặc quần áo xong thì đi ra khỏi phòng, vào nhà vệ sinh, kéo một chiếc ghế nhỏ ra, đứng lên rồi tự mình rửa mặt và buộc tóc. Sau khi làm xong tất cả, cô bé ngồi vào ghế bên bàn ăn, bắt đầu ăn sáng.

 

Trong lúc ăn, Trương Gia Hào kể cho cô bé nghe về chuyện của Cố Ỷ. Anh không nghĩ rằng những chuyện này không nên nói với trẻ con. Việc người chị gái đã đưa cô bé từ thế giới của ma quỷ đến thế giới loài người đã qua đời, bất kể chuyện này như thế nào, Tiểu Yêu cũng nên biết điều đó.

 

Tiểu Yêu có vẻ tiếp nhận chuyện này khá ổn. Sau khi ăn sáng xong, cô bé được Trương Gia Hào chở đến trường bằng xe cảnh sát. Trước khi rời đi, cô bé còn vẫy tay chào tạm biệt anh.

 

Sau khi tiễn Tiểu Yêu, Trương Gia Hào nổ máy xe chạy thẳng đến tiệm vàng mã lão Cố. Lúc này tiệm đã mở cửa, chủ tiệm hiện tại là Cố Thanh và Lâm Mạn Thư. Thấy Trương Gia Hào đến, Cố Thanh mời anh vào nhà ngồi nói chuyện.

 

Ba người họ ngồi quanh quầy hàng mà trước đây Cố Ỷ từng ngồi. Hai người đàn ông to xác ngồi đó đã thấy chật chội, lại thêm cả Lâm Mạn Thư, ba người chen chúc một chỗ, ít nhiều có phần gượng gạo.

 

Trước đây ba người từng gặp mặt một lần, nhưng không khí khi đó không được vui vẻ cho lắm. Cố Thanh và Lâm Mạn Thư cũng không nghĩ rằng Trương Gia Hào sẽ đến tìm mình, trên mặt ai nấy đều mang theo vẻ ngượng ngùng.

 

Trương Gia Hào im lặng một lúc, cuối cùng vẫn quyết định mở lời trước: "Đêm qua, tôi mơ thấy một giấc mơ."

 

Câu mở đầu này có phần đột ngột, ai nghe thấy cũng sẽ thấy ngờ vực đặt dấu chấm hỏi. Nhưng Cố Thanh và Lâm Mạn Thư đều là người biết pháp thuật, nghe anh nói như vậy, trong đầu tự nhiên đã nghĩ ra rất nhiều chuyện.

 

Cố Thanh đoán rằng có thể Trương Gia Hào bị quỷ quấn thân, lần này đến tìm mình là để nhờ giúp đỡ, nếu đúng là như vậy thì ông nhất định sẽ giúp. Thời gian gần đây ông đã hiểu rõ, trước kia Trương Gia Hào cũng từng giúp con gái mình không ít, xét về tình hay lý thì đều nên giúp anh ta một tay.

 

Còn Lâm Mạn Thư thì lại nghĩ khác, theo bản năng bà cảm thấy chuyện này có liên quan đến Cố Ỷ, bàn tay đặt trên đầu gối cũng vô thức siết lại. Cố Thanh nhìn thấy, liền đưa tay đặt lên mu bàn tay bà, nhẹ nhàng vỗ về.

 

Trương Gia Hào cũng không để tâm đến sự im lặng của hai người họ, tiếp tục nói: "Là Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn báo mộng cho tôi."

 

Lâm Mạn Thư vừa nghe đến câu này liền không kìm được nữa, nước mắt tức thì tuôn rơi. Cố Thanh lập tức kéo bà vào lòng an ủi. Một lúc sau, Lâm Mạn Thư quay mặt đi lau nước mắt, rồi mới quay lại nói tiếp: "Xin lỗi, anh cứ nói tiếp đi. A Ỷ với Ngôn Ngôn tìm anh là vì chuyện gì?"

 

Trong lòng Cố Thanh thì nghĩ: đứa nhỏ xui xẻo này báo mộng mà cũng không báo cho ba mẹ mình trước. Hai người họ nhớ con như vậy, mà nó lại đi báo mộng cho người khác.

 

Trương Gia Hào gật đầu, trong khi hai vợ chồng bên kia còn đang lo lắng không biết có phải Cố Ỷ đang gặp chuyện gì khó giải quyết hay không, thì anh đã nói tiếp: "Hai cô ấy muốn tôi giúp làm giấy đăng ký kết hôn, nhưng vì chưa nghĩ ra được cách xử lý ảnh chụp chân dung để dán vào giấy chứng nhận, nên nói sẽ quay lại tìm tôi sau."

 

Cố Thanh và Lâm Mạn Thư đưa mắt nhìn nhau, đưa ánh mắt xác nhận: đúng là cái cô con gái đầu óc chẳng ra sao của nhà mình rồi.

 

"Chỉ có chuyện đó thôi à?"

 

Trương Gia Hào gật đầu: "Chỉ có vậy."

 

Nói xong việc này, anh lại kể cho Cố Thanh và Lâm Mạn Thư nghe về những chuyện Cố Ỷ đang làm dưới âm phủ. Nghe đến đây, trên mặt Cố Thanh hiện rõ vẻ hài lòng: không hổ là con gái mình, chí hướng quả thật lớn lao, thật sự đã bắt tay xây dựng một âm phủ kiểu mới mang phong cách hiện đại chủ nghĩa ở dưới đó.

 

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy xót xa. Con gái vốn có thể làm một thiếu nữ thanh xuân vô tư vô lự, bây giờ lại phải làm Diêm Vương rồi.

 

Vì những thông tin mà Trương Gia Hào mang đến, Cố Thanh cũng không giấu giếm gì thêm, kể lại toàn bộ chuyện ở âm phủ cho anh nghe. Sau khi nghe xong, Trương Gia Hào mới thở dài một hơi: "Cố tiểu thư đúng là vất vả rồi. Chuyện này, tôi cũng sẽ báo cáo lại lên cấp trên. Xin Cố tiểu thư và Khương tiểu thư yên tâm, chuyện giấy đăng ký kết hôn của họ, tôi nhất định sẽ hỗ trợ giải quyết."

 

Nói xong, Trương Gia Hào ngồi lại một lát rồi cáo từ rời đi. Anh trở về cục, tìm đến cấp trên của mình để báo cáo toàn bộ chuyện liên quan đến Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, rồi bắt đầu một ngày bận rộn.

 

Đến khi tan học, anh mới lái xe đến đón Tiểu Yêu. Mỗi ngày đều như vậy, Tiểu Yêu sẽ ở lại trong đồn cảnh sát, vừa làm bài tập vừa đợi không biết khi nào cái "nhiệm vụ từ trên trời rơi xuống" sẽ giáng xuống đầu cô bé.

 

Khi đến trường, Tiểu Yêu đang cùng mấy bạn nhỏ khác vẽ tranh. Giáo viên của cô bé gọi Trương Gia Hào lại, kéo anh ra một góc nói chuyện: "Hôm nay ở trường, Tiểu Yêu có vẻ không vui, còn khóc mấy lần. Tôi hỏi con bé có chuyện gì, nó nói là người chị mà nó rất quý đã đi đến một nơi rất xa, có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại nữa. Tôi đoán chắc người chị ấy đã qua đời, chuyện như vậy với một đứa trẻ là cú sốc rất lớn. Nếu cần thiết thì nên tìm cách 'làm nhẹ' đi một chút thì hơn..."

 

Cô giáo nói cũng có lý, nhưng Trương Gia Hào vẫn cảm thấy việc cho Tiểu Yêu biết sự thật thì tốt hơn. Anh chỉ không ngờ là, sáng nay lúc ra khỏi nhà, Tiểu Yêu tỏ ra đã tiếp nhận ổn thỏa, vậy mà đến trường vẫn khóc thành một dòng sông như vậy.

 

Trương Gia Hào đón Tiểu Yêu lên xe, vừa lái xe vừa hỏi: "Thật ra con rất thích Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, đúng không?"

 

Tiểu Yêu ngẩn người, nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống, ban đầu là khóc thút thít, sau đó là òa khóc nức nở. Trương Gia Hào đành dừng xe ở ven đường, đợi cô bé khóc xong rồi mới giúp cô bé lau nước mắt: "Đừng khóc nữa. Hai người họ sau này sẽ quay lại chơi với con."

 

"Thật không ạ?" Tiểu Yêu vừa hít mũi vừa hỏi. Trương Gia Hào gật đầu. Anh không nói dối cô bé, chỉ là trong lòng thật sự có cảm giác như vậy.

 

Còn về phía Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, sau khi kết thúc việc báo mộng thì cũng thấy tình hình không ổn, chuyện ảnh chụp này, dựa vào hai người họ e là thật sự không xử lý nổi...

 

Cố Ỷ nghĩ ra một cách: nhờ con quỷ biết vẽ tranh giúp mình và Khương Tố Ngôn vẽ một tấm ảnh đăng ký kết hôn. Kết quả bức tranh xấu đến mức thảm hại, Cố Ỷ tức đến mức suýt nữa ném nó xuống địa ngục.

 

Vẫn là Khương Tố Ngôn ngăn cô lại, nhắc cô rằng Diêm Vương không thể thiên vị làm bậy, không thể chỉ vì bản thân không hài lòng mà đẩy một con quỷ xuống địa ngục chịu khổ.

 

Nếu không có Khương Tố Ngôn bên cạnh, e là Cố Ỷ làm Diêm Vương cũng sẽ thành hôn quân mất rồi.

 

Con tiểu quỷ ở trước mặt Cố Đại Diêm Vương run run rẩy rẩy, thấy Khương Tố Ngôn phất tay ra hiệu liền nhanh chóng dắt theo đồ nghề bỏ chạy.

 

Cách này không được, Cố Ỷ lại thử dùng hồn lực của mình để tạo ảnh. Nhưng bức ảnh làm ra bị Khương Tố Ngôn cười nhạo không thương tiếc. Nàng chỉ vào ảnh hỏi: "Nàng trông như thế này à?"

 

Cố Ỷ nhìn trái nhìn phải, đúng mà, rõ ràng là gương mặt của cô mà. Thế là cô rất thật thà gật gật đầu.

 

Khương Tố Ngôn tức đến mức ném thẳng bức ảnh vào mặt Cố Ỷ: "Cái bộ lọc tự luyến của nàng còn dày hơn cả filter trong điện thoại nữa!"

 

Cách này cũng không xong, Cố Ỷ thở dài, chụp một tấm ảnh thôi mà cũng khó đến vậy.

 

Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm thấy chỉ có thể lên dương gian để chụp một tấm. Nhưng hiện tại không thể rời âm phủ, công việc ở đây nhiều vô kể, nếu cô vắng mặt, mọi thứ sẽ đình trệ.

 

Thế là Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn suốt những ngày sau đó làm việc chăm chỉ gấp đôi, chỉ để có thể tranh thủ dịp Tết Thanh Minh mà lên dương gian chụp tấm ảnh đăng ký, làm cho xong giấy kết hôn.

 

Nghĩ đến chuyện này, Cố Ỷ lại không nhịn được mà than thở: "Chị nói xem, em còn chưa qua đầu thất, tam thất, hay ngũ thất gì cả, đã phải lao thẳng tới Thanh Minh rồi. Có phải hơi thiệt thòi không?"

 

*Đầu thất là 7 ngày chết đầu tiên, VN cũng có lễ cúng đầu thất. Tam thất =  7x3 = 21 ngày, ngũ thất =  5x7 = 35 ngày.

 

Khương Tố Ngôn liếc cô một cái: "Ta cũng chưa từng trải qua mấy ngày đó, đến Thanh Minh cũng chưa từng trải qua."

 

Cố Ỷ cười lên, áp sát lại ôm lấy Khương Tố Ngôn, hôn hai cái bên má nàng. Những sợi tóc rơi xuống mặt làm Khương Tố Ngôn thấy ngứa ngứa.

 

"Vậy cũng tốt mà, Thanh Minh đầu tiên cũng là cùng em trải qua."

 

Câu nói của Cố Ỷ khiến Khương Tố Ngôn suýt muốn đánh cô một trận. Nhưng nghĩ kỹ thì cũng đúng thật, Thanh Minh đầu tiên, không phải đang cùng cô ấy trải qua đó sao?

 

Khương Tố Ngôn rúc vào lòng Cố Ỷ, bị câu nói ấy chọc cười: "Cũng đúng, đều là cùng nàng trải qua."

 

Cố Ỷ bắt đầu đếm thử xem hai người họ sẽ cùng nhau trải qua bao nhiêu cái "lần đầu tiên".

 

Những lễ tiết truyền thống từ thời cổ đại thì không tính, Khương Tố Ngôn chắc chắn đã từng trải qua hết rồi. Nhưng mấy ngày lễ hiện đại hay du nhập từ phương Tây, Khương Tố Ngôn nhất định chưa từng có cơ hội.

 

Cố Ỷ đếm từng cái một, đến lễ Thất Tịch thì hơi cảm khái: "Lễ tình nhân đầu tiên, không được cùng chị trải qua."

 

Khương Tố Ngôn lắc đầu: "Thất Tịch sao có thể tính là lễ tình nhân? Ở thời của ta, Thất Tịch là để cầu khéo tay giỏi nữ công đó."

 

Cố Ỷ liền mãn nguyện: "Vậy thì lễ tình nhân đầu tiên của chị, chính là cùng em trải qua rồi!"

 

Lời tác giả:

 

Cố Ỷ: Hehe

Bình Luận (0)
Comment