Chương 219: Xây dựng cơ sở hạ tầng ở âm phủ (10)
Sau khi ăn xong trái cây tươi và hàn huyên chuyện nhà, Lâm Mạn Thư bảo Khương Tố Ngôn về phòng trước. Khương Tố Ngôn bước đi mà cứ ngoái đầu nhìn lại, cuối cùng còn dành cho Cố Ỷ một ánh mắt "liệu mà tự giải quyết cho tốt", sau đó mới lên tầng hai của tiệm vàng mã phía trước.
Cố Ỷ ở lại, bị ba mẹ tổ hợp mắng cho một trận. Đến khi được tha cho, đầu óc còn trong cơn lơ mơ vội lon ton đi tìm Khương Tố Ngôn.
Cô lên tầng hai, phát hiện căn phòng vẫn y như cũ, không thay đổi chút nào.
Lúc Cố Ỷ quay lại, Khương Tố Ngôn đang ôm laptop của cô xem phim bộ. Hai người đã bỏ lỡ không ít phim trong thời gian qua, mấy bộ theo dõi từ trước thì đã xem xong cả, đến phim mới chiếu cũng đã kết thúc. Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn dựa sát nhau, cùng ôm laptop xem phim. Hết tập này đến tập khác, loáng cái đã tới sáng.
Nằm trên chiếc giường quen thuộc đã lâu không gặp, Cố Ỷ có khoảnh khắc ngắn ngủi tưởng mình vẫn còn là người sống. Nhất là lúc tám giờ sáng, Lâm Mạn Thư ở dưới nhà gọi: "A Ỷ, Ngôn Ngôn, xuống ăn sáng đi!"
Cố Ỷ theo phản xạ đáp lại một tiếng rõ to: "Tụi con xuống liền!"
Ngay sau đó chợt nghĩ, mình cần gì ăn sáng? Mình đâu còn là người sống, ăn sáng cái gì chứ?
Ý nghĩ đó khiến cô phì cười, nhưng vẫn kéo Khương Tố Ngôn xuống nhà, đi tới phòng ăn phía sau.
Khác với Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn là hai "tay mơ" trong bếp, Cố Thanh và Lâm Mạn Thư đều là cao thủ nấu nướng.
Tính ra thì đã gần hai năm rồi Cố Ỷ chưa được ăn đồ do ba mẹ nấu, không tính mấy loại rau củ ở âm phủ. Giờ đột nhiên thấy trên bàn bày đầy món mình thích, cô không kiềm được sống mũi cay cay, nước mắt nhỏ xuống thành những hạt trân châu nhỏ.
Cố Thanh và Lâm Mạn Thư sững người, ánh mắt dừng lại trên hạt trân châu trong suốt lăn khỏi má Cố Ỷ, đúng là kiểu hạt như bi ve. Cố Ỷ cũng ngớ ra: Chết rồi, quên chưa chuyển lại!
Trán Lâm Mạn Thư lập tức nổi gân xanh, rõ ràng là tức không nhẹ. Bà vươn tay túm lấy tai Cố Ỷ, vặn một cái. Tuy Cố Ỷ không thấy đau nhưng tay mẹ cô quá ấm khiến cô có cảm giác rất lạ. Cô vẫn cứ như thường, la oai oái kêu đau.
Lâm Mạn Thư bắt đầu dạy dỗ: "Có bản lĩnh rồi ha, còn rơi trân châu nữa? Ở đây diễn mấy trò Mary Sue cho ai xem? Sao không diễn thêm mái tóc bảy màu, đi tới đâu nở hoa tới đó đi? Làm mấy thứ kỳ quặc này, còn ra cái thể thống gì nữa hả?!"
*Mary Sue là mấy nữ nhân vật kiểu quá hoàn hảo tài giỏi theo kiểu ảo diệu trong truyện.
Thật ra nếu mẹ muốn xem, Cố Ỷ hoàn toàn có thể làm được mấy trò đó. Nhưng Cố Ỷ chỉ là chơi dại chứ không có ngu, cô biết nếu mình dám thật sự làm ra mấy trò đó, e là không chỉ bị vặn tai, mà mẹ cô tức lên có khi còn gỡ luôn bài vị của cô đi.
Để tránh trở thành "người vô gia cư" ở âm phủ, Cố Ỷ cúi đầu nhận tội, rối rít xin lỗi.
Khương Tố Ngôn đã ngồi vào bàn từ lâu, nhìn cảnh đó mà thấy hả giận vô cùng.
Cho chừa cái tật cả ngày cứ nghĩ mấy trò tào lao đi! Giỏi thì trước mặt mẹ nàng mà tạo ra hai bản sao thử coi?!
Tuy vậy, Khương Tố Ngôn vẫn chừa lại chút thể diện cho Cố Ỷ, không khui ra hết mấy trò xấu hổ trước kia của cô.
Chờ Lâm Mạn Thư buông tay ra, cuối cùng gia đình bốn người cũng đoàn tụ bên bàn ăn vào ngày Tết Thanh Minh, cùng nhau thưởng thức bữa sáng.
Sáng nay, Cố Thanh và Lâm Mạn Thư không giày vò Cố Ỷ nữa, không còn cố ý không cho cô ăn ngon, cũng đặt bát đũa trước mặt cô, bày ra dáng vẻ cúng tế rất đàng hoàng.
Bữa ăn này Cố Thanh và Lâm Mạn Thư chuẩn bị vô cùng chu đáo. Dù chỉ là bữa sáng, nhưng bàn ăn lại bày kín món, từ cháo trắng, đồ ăn kèm, đến bánh rán hành, còn hấp cả một xửng bánh bao nhỏ, thậm chí sữa đậu nành cũng đã chuẩn bị sẵn cho Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn.
Cố Ỷ cuối cùng cũng được ăn đồ ăn do cha mẹ mình nấu. Dù món ăn lạnh ngắt, không hề có một chút hơi nóng nào, nhưng hương vị đó lại chính là "mùi vị của gia đình". Dù cơm có cứng, cháo có uống vào như nuốt sỏi, món ăn kèm thì lạnh như ngâm nước đá, nhưng Cố Ỷ lại ăn rất vui vẻ. Cô từng nghĩ cả đời này cũng không thể ăn lại món ba mẹ nấu, vậy mà giờ được đưa vào miệng, sống mũi lại cay cay, nước mắt muốn rơi.
Cố Ỷ còn đang chìm trong dư vị của bữa sáng, cha mẹ cô đã ăn xong. Họ hỏi Khương Tố Ngôn đã ăn no chưa, nàng rất ngoan ngoãn gật gật đầu, rồi ngay trước mặt Cố Ỷ, hai người bắt đầu dọn dẹp bàn ăn.
Cố Ỷ ngơ ngác: "Con còn chưa ăn xong mà!"
"Con à con, mày là heo à mà ăn lắm thế?" Lâm Mạn Thư không khách khí gì mà mắng con gái một câu. Cố Ỷ biết mẹ vẫn còn giận nên không dám cãi lại, chỉ biết ngoan ngoãn ngồi yên, nhìn mẹ thu dọn bàn ăn gọn gàng, rồi thấy cha mình xắn tay áo vào bếp rửa bát.
Trong lúc Cố Thanh đang dọn dẹp trong bếp, Lâm Mạn Thư đột nhiên nghiêm mặt hỏi: "Hai đứa lên dương gian làm gì?"
Cố Ỷ cười "hì hì", mặt có chút xấu hổ. Cô biết mẹ đang giả vờ hỏi, nhưng chuyện vẫn phải do chính miệng mình nói ra.
Cô thành thật khai báo: "Tụi con muốn làm giấy đăng ký kết hôn, tiện thể hoàn tất luôn khế ước còn dang dở lần trước."
Chỉ cần khế ước hoàn tất, từ đó trở đi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn sẽ cùng chung sinh mệnh. Hiện giờ, Cố Ỷ sống lâu bằng trời đất, bất tử như mặt trăng với mặt trời, là một Diêm Vương trong thần thoại. Nếu Khương Tố Ngôn cùng cô kết thành khế ước, cũng sẽ được hưởng thụ những điều này, thậm chí chia sẻ cả quyền lực.
Đây mới thật sự là "đồng mệnh."
Từ xưa đến nay, bao nhiêu quân vương nắm quyền không chịu san sẻ dù chỉ một phần. Cha con, anh em, thậm chí máu mủ ruột thịt cũng không địch lại sự cám dỗ của ngôi vị chí tôn. Mà đó mới chỉ là hoàng đế nhân gian, còn Cố Ỷ đang nắm giữ quyền lực bất diệt, vĩnh hằng của âm giới.
Thế nhưng trong lòng Cố Ỷ chưa từng nghĩ đến điều đó. Cô chỉ có một mong ước đơn giản nhất: Được ở bên Khương Tố Ngôn mãi mãi.
Lâm Mạn Thư cũng không đi sâu vào chuyện quyền lực với con gái, bà hiểu con mình là đứa ngốc ngếch chẳng màng danh lợi, đối với mấy chuyện này dù một chút xíu cũng không xem trọng. Cố Ỷ cũng không phải người xấu bụng tham lam... à nhầm, là "quỷ".
Bà liếc Cố Ỷ đầy vẻ khó chịu: "Ồ, giờ biết quay về tìm ba mẹ rồi hả? Sao không đi tìm cảnh sát Trương nữa đi?"
Về khoản tính sổ này, Lâm Mạn Thư là người chưa bao giờ có giới hạn về số lần hay thời điểm. Chỉ cần nhớ ra, bà có thể lôi Cố Ỷ và Cố Thanh ra mắng bất cứ lúc nào.
Là con gái, Cố Ỷ hiểu rõ tính mẹ mình, tất nhiên không dám cãi. Cô chỉ ngoan ngoãn nghe mẹ mắng.
Chờ Cố Thanh dọn xong bước ra khỏi bếp, Lâm Mạn Thư mới ngừng rầy la, quay sang chồng liếc mắt ra hiệu.
Cố Thanh hiểu ngay, đi tới phòng chứa đồ cạnh đó, bê ra một chiếc thau. Lâm Mạn Thư đứng dậy, bảo Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đi theo, rồi dẫn hai người đến chính sảnh.
Trên chiếc bàn dài ở chính sảnh, có bài vị của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn.
Cố Thanh và Lâm Mạn Thư, với tư cách là bậc trưởng bối, không hành lễ cúi lạy, mà chỉ thắp ba nén hương, c*m v** lư hương trước bàn.
Sau đó, họ đặt chiếc thau xuống trước bàn bát tiên.
Lâm Mạn Thư buông một câu "chờ đấy," rồi quay người đi vào trong.
Cố Ỷ nghe thấy tiếng bước chân lộp cộp trên lầu, biết mẹ đang lên lầu. Chẳng mấy chốc, lại nghe thấy tiếng mẹ xuống lầu. Bà ôm theo hai bộ quần áo, bước tới trước mặt Cố Ỷ.
Cố Ỷ nhìn kỹ, nhận ra đó là hai chiếc áo sơ mi trắng, mắt cô lập tức sáng rỡ, đúng là thứ mình cần!
Trước đó khi Trương Gia Hào nhắc đến ảnh đăng ký kết hôn, Cố Ỷ đã tranh thủ giải thích cho Khương Tố Ngôn hiểu đó là gì, dùng để làm gì, cần mặc đồ gì.
Khương Tố Ngôn nhìn chiếc sơ mi trắng, lại nhìn lại bản thân mình, rồi hỏi Lâm Mạn Thư một câu: "Con có thể mặc bộ áo cưới này chụp được không ạ?"
Nàng đã mặc bộ áo cưới đỏ này hơn nghìn năm, tự nhiên trong lòng cũng sinh ra một loại chấp niệm.
Cố Ỷ nghĩ đến việc mặc áo cưới đỏ đứng trước phông nền đỏ trông sẽ kỳ quặc, nhưng cô cũng hiểu Khương Tố Ngôn đang nghĩ gì, nên cùng nàng quay sang nhờ cha mẹ giúp đỡ.
Lâm Mạn Thư và Cố Thanh nhìn cặp đôi nhỏ trước mặt đầy thành ý, liền gọi điện hỏi Trương Gia Hào.
Trương Gia Hào trả lời: "Có thể."
Đương nhiên là được rồi, những thủ tục khó nhất đều làm được, chỉ còn một bức ảnh đăng ký kết hôn thì ai lại làm khó hai người họ?
Nghe được câu trả lời đó, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn mừng rỡ không thôi. Cố Ỷ liền giục cha mẹ mau đốt quần áo cho mình.
Lâm Mạn Thư tức đến nỗi véo tai cô một cái, đợi cô la oai oái xin tha, mới bắt đầu trải một lớp tiền vàng mã xuống đáy chậu. Cố Thanh lấy ra một bao diêm, quẹt một que, châm vào đống tiền giấy.
Lửa bùng lên dữ dội, Lâm Mạn Thư đợi ngọn lửa cháy vững rồi mới ném áo sơ mi vào trong chậu. Thân hình Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn chênh lệch khá nhiều, nên Lâm Mạn Thư đốt riêng áo của Cố Ỷ trước. Nghĩ đi nghĩ lại, dù sao cũng đã mua rồi, bà bèn xé luôn bộ còn lại, ném vào lửa đốt nốt.
Trong vòng vây của lửa, hai bộ đồ nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Sau khi áo sơ mi cháy sạch, Cố Ỷ lập tức có cảm ứng, cô có thể thay quần áo rồi. Cô cảm nhận được có một bộ đồ mới đã "xuất hiện" trong thân quỷ của mình, có thể tùy lúc "triệu hồi" ra mặc.
Cố Ỷ vung tay một cái, quần áo trên người trở nên mờ nhòe, rồi biến thành bộ quần áo mà Lâm Mạn Thư vừa mới đốt cho cô.
Phía trên là áo sơ mi trắng, phía dưới là quần tây đen, còn có cả một chiếc áo vest đen khoác ngoài. Lâm Mạn Thư đây là tiện thể mua thì mua nguyên bộ, nên mua luôn cả bộ vest.
Cố Ỷ cởi áo khoác, chỉ mặc sơ mi, xoay một vòng trước mặt Khương Tố Ngôn khoe quần áo mới. Khương Tố Ngôn liếc nhìn một cái, ánh mắt có hơi dao động, không nói đâu xa, Cố Ỷ mặc đồ này trông cũng rất ngầu, chỉ tiếc là giày không hợp lắm.
Cố Ỷ cũng nhận ra điểm này, bèn chạy qua làm nũng với mẹ, đòi bà đốt cho mình một đôi giày da.
Lâm Mạn Thư tức muốn xỉu: "Con có biết đốt một đôi giày da mất bao nhiêu thời gian không hả? Nói dễ như ăn cháo vậy! Mẹ đốt cho mày một đôi giày vải là tốt lắm rồi!"
Làm quỷ không dễ, meo meo thở dài.
Cố Ỷ cảm thấy mặc nguyên bộ vest mà đi với giày vải thì quá kỳ, nhưng mẹ nói có lý, đúng là đốt giày da quá phiền phức.
Sau khi thay đồ xong, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn hai con quỷ lặng lẽ tội nghiệp nhìn cha mẹ, chờ bước tiếp theo.
Quần áo thì có rồi, nhưng chưa chụp được ảnh, thì sao đi đăng ký kết hôn được?
Hai người họ là quỷ, chụp ảnh kiểu bình thường thì máy ảnh đâu thể ghi lại hình ảnh của họ, vì họ sẽ không hiện lên trong ảnh. Nếu dùng cách Khương Tố Ngôn từng dùng nhập hồn vào ma-nơ-canh thì đúng là có thể chụp được. Chỉ là ma-nơ-canh còn phải đi tìm mua, Cố Ỷ hơi lo là không kịp.
Cô còn đang rối rắm chưa biết làm sao, thì Cố Thanh và Lâm Mạn Thư đã khuân hai con ma-nơ-canh ra.
Lời tác giả:
Cố Ỷ: "Woah!"