Cố Ỷ lao lên ôm chầm lấy mẹ mình, hôn đánh "chụt" một cái lên mặt Lâm Mạn Thư: "Mẹ, con yêu mẹ chết mất! Không hổ là mẹ, cái này mà mẹ cũng chuẩn bị xong rồi!"
Lâm Mạn Thư ấn mặt Cố Ỷ ra, đẩy cô ra khỏi người mình.
Không phải Lâm Mạn Thư chê bai gì con gái, mà là vì người Cố Ỷ quá lạnh. Sau khi trở về từ âm phủ, cơ thể Lâm Mạn Thư vốn đã yếu, bây giờ là mùa xuân, trời tuy đã ấm hơn nhiều nhưng đột ngột chạm phải Cố Ỷ thì vẫn khiến bà rùng mình một cái.
Cố Ỷ cũng nhận ra mình vừa làm chuyện gì "hay ho", bèn xấu hổ buông mẹ ra, có hơi tiu nghỉu.
Lâm Mạn Thư thở dài, cuối cùng vẫn không nỡ thấy con gái mình như vậy, bà nghiêng người về phía Cố Ỷ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: "Không phải mẹ thì là ai, ngoài ma-nơ-canh ra, cả phông nền phía sau cũng đã chuẩn bị cho con rồi."
Bà nắm tay Cố Ỷ, Cố Ỷ ngoái lại nhìn Khương Tố Ngôn, người kia khẽ mỉm cười với cô, sau đó bước tới đưa tay nắm lấy tay còn lại của Cố Ỷ.
Hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời Cố Ỷ cứ thế nắm lấy hai tay cô, dắt cô bước vào căn phòng đã được mẹ cô chuẩn bị từ trước.
Lâm Mạn Thư cũng không rõ ảnh chụp để đăng ký kết hôn thì phải chụp thế nào, năm đó bà với Cố Thanh chỉ chụp luôn ở Cục dân chính là xong. Nhưng tình huống của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn thì chắc chắn không thể đến thẳng Cục dân chính mà chụp được, chỉ có thể tự làm lấy.
May mà Cố Thanh quen biết khá nhiều người, chỉ cần hỏi thăm chút là biết cách thực hiện. Họ đã dọn dẹp sắp xếp một căn phòng, treo một tấm rèm đỏ phía sau, trong nhà cũng mua cả thiết bị chiếu sáng và một cái máy ảnh DSLR.
Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn bước vào căn phòng, vừa nhìn thấy "studio mini" do ba mẹ sắp đặt đâu vào đấy, Cố Ỷ không nhịn được mà thốt lên một tiếng "Woah!".
Trong mắt Khương Tố Ngôn thì chứa đầy tò mò, nói thật, trước giờ nàng chưa từng chụp ảnh ở tiệm ảnh bao giờ.
Cố Thanh đi sau vào, mang theo hai con ma-nơ-canh. Ông đặt hai con ma-nơ-canh lên ghế trước tấm phông đỏ, sắp xếp ngồi cạnh nhau ngay ngắn. Cố Ỷ nhìn một cái, phát hiện đó là ma-nơ-canh làm bằng giấy thủ công, tay nghề của Cố Thanh còn giỏi hơn cô, đến cả ma-nơ-canh cũng dùng giấy làm được luôn.
Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn nhập hồn vào hai người giấy, Cố Ỷ thử cử động tay chân. Cô cảm thấy người giấy này chắc chắn tốt hơn loại ma-nơ-canh mà cô từng mua, lúc Khương Tố Ngôn nhập vào ma-nơ-canh trước kia, mỗi khi lên cầu thang đều cảm thấy đầu gối cứng, khó uốn cong, vô cùng khó chịu. Nhưng lần này Cố Ỷ lại cảm thấy các khớp nối rất linh hoạt, hoàn toàn không bị kẹt hay trúc trắc gì.
Không hổ là ba cô, sống hơn cô bao nhiêu năm đúng là không uổng phí, với thiên phú của ba cô, có thể làm ra người giấy thế này đúng là quá đỉnh.
Bên trong người giấy là khung làm bằng nan tre, bên ngoài dán giấy, những chỗ mấu chốt còn dùng kỹ thuật gấp giấy để làm khớp gập, nói chung là dạng người giấy mà dù Cố Ỷ có nhìn hiểu cấu tạo cũng chẳng thể tự làm ra được.
Đợi đến khi Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn làm quen với cơ thể mới của mình, Cố Thanh và Lâm Mạn Thư bắt đầu chuẩn bị chụp ảnh cho hai người.
Lúc đầu, Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn còn rất hào hứng, dù sao cũng là ảnh đăng ký kết hôn của chính mình mà. Nhưng càng chụp thì sự phấn khích đó càng bay biến, vì Cố Thanh và Lâm Mạn Thư... thật sự quá phiền phức rồi!
Cố Thanh và Lâm Mạn Thư bàn luận rất kỹ về tấm ảnh của hai con quỷ, từ ánh sáng, động tác cho tới nụ cười trên mặt, mỗi chi tiết đều thể hiện sự cầu toàn đến mức cố chấp lạ thường. Chỉ cần có chỗ nào không đúng ý là lại bắt chụp lại ngay.
Cũng may đang là thời đại máy ảnh kỹ thuật số, chứ nếu vẫn còn dùng phim cuộn thì chắc chắn không thể chụp kiểu này được.
Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn mỉm cười nhìn vào máy ảnh, Cố Thanh đứng sau máy ảnh gọi to: "3, 2, 1, cheese~!"
Sau tiếng "tách" vang lên, Lâm Mạn Thư liền thò đầu qua xem ảnh, rồi chê bai: "Chụp gì xấu thế, anh chụp lại đi."
"Em biết gì mà nói, thế này mà còn xấu á?"
Không ngờ trong chuyện này, Cố Thanh lại tỏ rõ ý chí phản kháng với Lâm Mạn Thư, rất nghiêm túc giữ vững lập trường, kiên quyết cho rằng bức ảnh cưới ông chụp là rất đẹp.
Lâm Mạn Thư hừ một tiếng đầy khinh thường, đẩy ông qua một bên: "Để em làm! Chụp thế mà đẹp cái gì? Đúng là gu thẩm mỹ của mấy ông trai thẳng."
Thế là hai người mỗi người chụp vài tấm, đưa cho Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn chọn. Lúc này, trong đầu Cố Ỷ hiện lên một đề tài "bất hủ" từng thấy trên mạng: "Ảnh do nhiếp ảnh nam chụp và nhiếp ảnh nữ chụp, cái nào đẹp hơn?"
Nếu như xuất phát từ lương tâm, thì nói thật ảnh của Cố Thanh đúng là đẹp hơn. Nhưng nếu muốn giữ cái mạng nhỏ, thì phải nói là ảnh của Lâm Mạn Thư đẹp hơn chút xíu...
Có điều, đây là ảnh đăng ký kết hôn. Cho dù có phải liều mạng bị mẹ ruột đánh chết, Cố Ỷ cũng không thể chọn ảnh của Lâm Mạn Thư được. Cô cứng cổ hùa theo ba phản kháng mẹ, cuối cùng kiên quyết chọn ảnh do Cố Thanh chụp.
Khương Tố Ngôn ở bên cạnh vụng trộm âm thầm giơ ngón cái cho Cố Ỷ. Nàng mới vào nhà này chưa lâu, nhưng cũng biết rõ địa vị của Lâm Mạn Thư trong gia đình này như thế nào. Cố Ỷ dám bất chấp nguy cơ bị vặn đứt tai để phản kháng mẹ, đúng là rất nghiêm túc muốn có một tấm ảnh cưới đẹp.
Lâm Mạn Thư vừa tức vừa không phục, nhưng dù sao đây cũng là giấy đăng ký kết hôn của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, hai đứa đã quyết định thì bà cũng không can thiệp nữa.
Tuy rằng Lâm Mạn Thư có địa vị rất cao trong nhà, nhưng bà không phải người độc tài. Từ nhỏ đến lớn, bà luôn rất tôn trọng ý kiến của Cố Ỷ. Sau khi hai đứa chọn ảnh xong, Cố Thanh liền dùng máy in trong nhà in ảnh ra.
Cố Ỷ tròn mắt ngạc nhiên: "Ba mẹ đến cả cái này cũng mua rồi á?!"
Cố Thanh gật gật đầu: "Dù sao hai đứa cũng là quỷ, chẳng biết ảnh chụp ra sẽ thế nào, nhỡ đâu ra kiểu ảnh kinh dị thì người ta cũng không dám in giúp. Thế nên ba mẹ mua luôn một cái máy in mini, tự in lấy cho chắc."
Theo yêu cầu mà Trương Gia Hào gửi tới, Cố Thanh in ảnh xong liền đưa cho Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn. Hai người ghé đầu vào nhau cùng xem.
Trên nền phông đỏ, hai người đứng chính diện đối diện máy ảnh, một người mặc áo cưới đỏ rực, người kia mặc sơ mi trắng tinh, cùng cười tươi như hai đứa trẻ thánh thiện.
Nụ cười của Cố Ỷ vô cùng tiêu chuẩn, cười rạng rỡ để lộ tám cái răng trắng đều tăm tắp; Khương Tố Ngôn đứng bên cạnh cô thì chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, khóe môi khẽ cong lên, nụ cười không rạng rỡ như Cố Ỷ nhưng lại lan ra tận khóe mắt, khiến cả mắt và lông mày đều như đang cười theo.
Niềm vui của Khương Tố Ngôn thật sự tràn ra từ tận đáy lòng.
Cả hai đều rất hài lòng với tấm ảnh này. Cố Ỷ nâng niu gói kỹ bằng giấy, rồi cẩn thận nhét vào lòng. Chụp ảnh xong rồi, tiếp theo chính là tới Cục dân chính làm thủ tục kết hôn.
Cố Thanh gọi xe, khi xe tới nơi, ông bị "đá" lên ghế phụ phía trước, còn ba người phụ nữ thì ngồi ở băng ghế sau.
Bác tài xế tỏ ra khá bối rối trước tổ hợp này và nơi họ muốn đến. Khi ông hỏi: "Đi Cục dân chính à?" thì trong giọng nói đã đầy vẻ nghi hoặc.
Suốt quãng đường, bác tài liếc nhìn ba người ngồi băng sau ríu rít trò chuyện, hai cô gái xinh đẹp một trái một phải ngồi bên người phụ nữ lớn tuổi, thân thiết và rộn ràng. Còn người đàn ông ngồi ghế phụ cạnh mình lại có vẻ... hơi cô đơn.
Rốt cuộc là đi Cục dân chính làm gì vậy?
Suy nghĩ này cứ xoay vòng trong đầu bác tài suốt đoạn đường, chạy được một lúc rồi ông vẫn không nhịn được mà quay sang hỏi Cố Thanh: "Anh bạn, mọi người đi Cục dân chính là để..."
Câu hỏi chưa nói hết, nhưng giọng điệu đã đủ để Cố Thanh hiểu rõ ông ta đang nghĩ gì. Ông vội vàng xua tay: "Không phải đi ly hôn đâu, là để đăng ký kết hôn."
"Ồ..." Nghe xong câu trả lời, bác tài đoán ngay: Chắc đây là dạng gia đình "rổ rá cạp lại"!
*Gia đình rổ rá cạp lại là gia đình mỗi người có con riêng hoặc từng đổ vỡ rồi đi thêm bước nữa, kết hôn với nhau.
Ông liền dùng giọng điệu của người từng trải nói với Cố Thanh: "Gầy dựng lại gia đình cũng tốt, anh nhớ phải đối xử với con gái người ta như con ruột, đừng bên nặng bên nhẹ thiên vị con mình."
Trên trán Cố Thanh xuất hiện đầy dấu chấm hỏi: "Cái gì? Cái gì mà gầy dựng lại gia đình? Là hai đứa con gái ngồi sau kìa, chúng nó đi đăng ký kết hôn."
......Ủa, nước mình đã cởi mở đến mức này luôn rồi sao ta?!
Đến khi bốn người trong gia đình xuống xe, bác tài vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ, chưa hiểu nổi chuyện gì xảy ra.
Trương Gia Hào đã đứng đợi sẵn ở cổng Cục dân chính. Vừa thấy gia đình Cố Ỷ đến, anh lập tức bước nhanh lại đón.
Trước tiên bắt tay chào hỏi với Cố Thanh, sau đó đi đến trước mặt Cố Ỷ. Trương Gia Hào nhìn cô từ trên xuống dưới, khẽ thở dài, rồi tiến lên một bước, đưa tay định vỗ lên vai cô.
Do trời nắng, Cố Ỷ đang che ô cho cả cô và Khương Tố Ngôn. Khi tay của Trương Gia Hào vừa mới chạm vào vùng bóng râm dưới tán ô, anh đã cảm nhận được một luồng khí lạnh ùa tới. Khi lòng bàn tay thực sự vỗ vào vai Cố Ỷ, cảm giác buốt giá xuyên thấu xương lập tức ập đến.
Trương Gia Hào có rất nhiều điều muốn nói, nhưng đến khi mở miệng, tất cả lại hóa thành một câu: "Thường xuyên về thăm nhé, Tiểu Yêu cũng rất nhớ cô."
Cố Ỷ sững người trong chốc lát, rồi liền nở nụ cười, gật đầu đồng ý.
Sau đó, Trương Gia Hào cũng trò chuyện mấy câu với Khương Tố Ngôn. Chào hỏi đơn giản xong, anh dẫn cả nhà vòng qua bên hông Cục dân chính, đi vào từ cửa phụ. Bên trong đã có nhân viên được sắp xếp từ trước, mọi việc tiến hành đâu vào đấy.
Không lâu sau, giấy chứng nhận kết hôn đã được trao tận tay.
Giấy đăng ký kết hôn của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn không có gì khác biệt so với mọi người, cũng là hai quyển sổ đỏ rực. Trên cùng in tên quốc gia, giữa là quốc huy, bên dưới là năm chữ "Giấy chứng nhận kết hôn".
Cố Ỷ đưa tay vuốt nhẹ mặt sổ, rồi từ từ mở ra.
Nửa trên là thông tin: người cầm sổ, ngày đăng ký, mã số chứng nhận kết hôn. Bên dưới có phần "Ghi chú". Thường thì phần ghi chú này để trống, nhưng giấy chứng nhận của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn lại có dòng chữ: "Hiệu lực vĩnh viễn."
Phía bên trái là ảnh cưới vừa chụp khi nãy mà họ đã ngắm đi ngắm lại cả buổi.
Nửa trang dưới là thông tin của hai người, đây có lẽ là cuốn sổ kết hôn đầu tiên có giới tính cả hai đều là nữ, đồng thời là duy nhất khi có một trong hai người có ngày sinh từ một nghìn năm trước.
Nếu đem cuốn sổ này ra ngoài, người khác chắc chắn sẽ nghĩ đây là hàng giả. Nhưng dòng ký hiệu chống làm giả phía dưới chứng minh rõ ràng: Cuộc hôn nhân của họ đã được quốc gia công nhận và bảo hộ.
Khoảnh khắc nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn, Cố Ỷ cảm giác được một sợi dây vô hình đang buộc chặt mình và Khương Tố Ngôn lại.
Khương Tố Ngôn cũng có cảm giác tương tự. Nàng ngẩng đầu nhìn sang Cố Ỷ.
Từ nay về sau, trong ta có người, trong người có ta, người với ta tuy hai mà một, mới tuyệt làm sao.
Khế ước bắt đầu từ một nghìn năm trước rốt cuộc đã được hoàn thiện bằng sự chân thành của Cố Ỷ hôm nay. Từ giây phút này, họ chính là vận mệnh của đời nhau, một người hồn phi phách tán thì người kia cũng quyết không sống tạm một mình.
Cảm giác đó thật sự rất tốt, Cố Ỷ có thể cảm nhận rõ ràng sợi dây gắn kết giữa hai người. Nếu là trước đây, có lẽ cô sẽ coi nó là xiềng xích, là định mệnh không thể trốn thoát khiến cô cảm thấy bất lực và tuyệt vọng. Nhưng hiện tại, nó lại là sợi dây liên kết không thể bị cắt đứt giữa cô và Khương Tố Ngôn.
So với túi thơm giữ tóc của hai người, đây mới là khế ước vững vàng nhất.
Faye: Chương này dễ thương quá à, mình thích nhất chương này trong cả bộ truyện luôn ấy, từ việc ba mẹ chụp ảnh cưới cho con, rồi cãi nhau xem ai chụp con đẹp hơn, mà 2 người con 1 người vẫn mặc trang phục chụp hình cưới của hiện đại, 1 người mặc trang phục cưới của cổ đại, rồi ra Cục dân chính kết hôn, được sự hỗ trợ của chính phủ, quá sức là dễ thương và trọn vẹn.