Bị Ép Kế Thừa Lão Bà

Chương 225

Âm lịch rằm tháng bảy còn gọi là lễ chúng sinh, dân gian vẫn thường gọi là tháng cô hồn. Ngày nay, số người còn giữ phong tục này ngày càng ít, nhưng vẫn có không ít nơi duy trì những tập tục cúng bái tổ tiên hoặc đốt hương ở ngã ba đường, tất cả đều nhằm an ủi vong linh, mong họ đừng đến quấy rầy dương gian.

 

Tương truyền Rằm tháng bảy là lúc Quỷ Môn Quan mở, toàn bộ ma quỷ nơi âm phủ đều có thể trở về dương thế, có thể là để thăm viếng thân nhân, cũng có thể là để báo oán hoặc giải nỗi hận xưa.

 

Chớp mắt, âm phủ cũng đã hoạt động được vài tháng, không ít quỷ đều tràn đầy mong chờ với Rằm tháng bảy lần này.

 

Tết Thanh Minh lần trước còn có quỷ được lên dương gian nhìn ngó một chút, vậy thì Rằm tháng bảy này, thế nào cũng phải cho nhìn một cái chứ?

 

Cố Ỷ hiểu rõ lũ quỷ kia đều khao khát được lên dương gian ngắm nhìn thế giới, xem thử lúc còn sống mình có để lại gì không. Bản thân cô cũng nhớ cha mẹ, thân nhân bạn bè.

 

Bài vị của cô vẫn đang được cha mẹ thờ phụng, mộ phần của cô giờ đã được sửa sang thế nào cô cũng chưa biết. Những điều ấy đều khiến Cố Ỷ canh cánh trong lòng. Cô cũng hiểu lũ quỷ nơi âm phủ mong chờ Rằm tháng bảy này tới mức nào, nhưng cô không định để tất cả đều được lên dương gian.

 

Có trời mới biết, cô chỉ có hơn một ngàn nhân viên, còn có bao nhiêu vong hồn đang xếp hàng chờ xét xử.

 

Cố Ỷ vẫn giữ lại chút quy trình cũ từ hệ thống Thiên Địa trước kia: Hệ thống du hồn, theo hệ thống này, một phần lớn các vong hồn sẽ bị ném xuống sông Vong Xuyên, xếp theo thời gian tử vong, quỷ chết trước ở phía trước, sau đó lần lượt bò lên từ sông Vong Xuyên, đi qua bàn tiếp tân ở Cầu Nại Hà để được phân loại, rồi mới có thể gặp phán quan.

 

Cố Ỷ phát hiện chỉ dựa vào một mình nữ quỷ trước kia là hoàn toàn không đủ, thế là đội ngũ Mạnh Bà được mở rộng quy mô, từ một quỷ tăng lên đến hơn trăm quỷ. Dù như vậy, vẫn không thể đối phó được với số lượng vong hồn ngày một nhiều.

 

Thế giới này mỗi phút mỗi giây đều có người chết. Cái chết sẽ không vì bất kỳ lý do gì mà dừng lại, đó là điều công bằng nhất trên đời: tất cả mọi người đều phải đối diện với cái chết.

 

Trước đây Cố Ỷ từng đọc một bài viết, nội dung khác cô không nhớ, chỉ nhớ một điều: mỗi giây trên thế giới có 1.8 người tử vong, mỗi phút là 106 người. Dù cho đội Mạnh Bà chia làm hai ca, mỗi ca ít nhất 50 người, thì cũng không kịp xử lý hết số người chết trong một phút.

 

Nếu Rằm tháng bảy mà cho tất cả quỷ hồn nghỉ xả láng, thì khu tiếp tân bên này chắc chắn sẽ loạn. Vì vậy, Cố Ỷ lập ra một chế độ đặc biệt, đó là: bình chọn nhân viên ưu tú. Rằm tháng bảy lần thứ nhất này, chỉ những nhân viên có năng lực nghiệp vụ tốt nhất trong giai đoạn này mới được lên dương gian. Từ lần sau sẽ thay phiên nhau, nói chung là tuyệt đối không để âm phủ thiếu quỷ làm việc.

 

Những nhân viên chất phác ấy chấp nhận quyết định của nhà tư bản Diêm Vương, hơn nữa còn nghiêm túc tiến hành bỏ phiếu ẩn danh. Lần này sẽ có 200 con quỷ được lên dương gian, chuyện này đối với mỗi con quỷ đều vô cùng quan trọng.

 

Đặc biệt là những con quỷ mới chết chưa lâu, như tên quỷ mặc vest hay nữ quỷ muốn nhìn đôi cẩu nam nữ kia, đều mong ngóng được lập tức quay lại dương gian.

 

Trưởng phòng của từng bộ phận đều đã được chỉ định, việc bình chọn sẽ do họ đảm nhiệm. Đến giai đoạn này thì không ít nhân viên bắt đầu tặng quà cho trưởng phòng.

 

Cố Ỷ thấy hết mọi việc, rồi cảm khái với Khương Tố Ngôn: "Dù là ở đâu thì cũng là xã hội nhân tình cả. Chị nhìn xem, đến âm phủ mà còn có chuyện tặng quà."

 

Mà những món quà đó cũng giản dị đến mức không thể giản dị hơn, chính là: hồn lực.

 

Âm phủ chỉ có mỗi thứ này là khiến quỷ khác để mắt đến, mà chúng cũng chỉ còn mỗi cái đó. Sạch sẽ rời khỏi dương gian, lại sạch sẽ bước vào âm phủ, ngoài linh hồn ra thì chẳng còn gì nữa.

 

Cát bụi trở về với cát bụi, thứ mà chúng có thể tặng người khác tất nhiên cũng chỉ có linh hồn.

 

Có vài trưởng phòng gan to thật sự đã nhận hồn lực mà quỷ khác đưa, kết quả lập tức bị Cố Ỷ tống thẳng xuống địa ngục để kiểm điểm. Còn hồn lực kia đương nhiên bị Cố Ỷ tịch thu luôn. Thịt trên chân châu chấu cũng là thịt, Cố Ỷ chẳng chê ít đâu. Còn những trưởng phòng không nhận đồ thì được thưởng, Rằm tháng bảy lần này được lên thẳng dương gian.

 

Những kẻ chạy đi tặng quà, không ai là ngoại lệ, đều bị Cố Ỷ gạch tên khỏi danh sách lần này. Không bị đẩy xuống địa ngục kiểm điểm đã là chút dịu dàng cuối cùng mà cô dành cho họ rồi.

 

Dạo này, ngoài việc nghiên cứu danh sách được lên dương gian, điều Cố Ỷ quan tâm nhất chính là gương mặt của vợ mình. Sau trận phá nát để cứu cô lần trước, thân quỷ của Khương Tố Ngôn vẫn còn lại những vết rạn li ti. Những chỗ khác dễ phục hồi, chỉ có gương mặt là rất khó. Mà gương mặt của quỷ không chỉ đại diện cho vẻ ngoài, mà còn tượng trưng cho tính người.

 

Là một con quỷ, nếu mất đi gương mặt của mình thì cũng là lúc bắt đầu đánh mất nhân tính. Như con quỷ mặt hồ ly chẳng hạn, nhiều quỷ đều bắt đầu biến dạng từ phần đầu trở đi.

 

Thân quỷ hiện tại của Khương Tố Ngôn là do nàng tự tái tạo. Nàng đã ở âm phủ quá lâu, thân quỷ thật đã không còn ra hình người nữa. Khương Tố Ngôn cảm thấy quá xấu xí nên mới tự nhào nặn lại một thân thể mới. Mà thân thể tái tạo thì vốn đã yếu ớt hơn, lần trước bị tổn thương nặng như vậy, dưỡng thương cẩn thận suốt bấy lâu, còn có Cố Ỷ mỗi ngày đều truyền cho nàng một chút hồn lực rồi chậm rãi nuôi dưỡng, đến giờ mới gần như hồi phục hoàn toàn.

 

Chỉ là da mặt quá mỏng manh, những vết nứt này vẫn rất khó lành hẳn.

 

Cố Ỷ ngắm nhìn gương mặt của Khương Tố Ngôn, trong lòng tràn đầy đau xót. Nhưng Khương Tố Ngôn thì lại không mấy để tâm. Nàng sờ sờ gương mặt mình, nói: "Dù sao nàng cũng đâu chê ta xấu xí, có thì có thôi."

 

Không chỉ không để tâm, Khương Tố Ngôn còn thầm mong những vết nứt này chậm lành thêm một chút.

 

Tính nàng vốn đã kỳ quái. Ban đầu còn sợ gương mặt rạn nứt này sẽ khiến Cố Ỷ chán ghét, sợ cô ấy sẽ vì mình trông chẳng ra gì mà xa lánh. Nhưng sau đó Khương Tố Ngôn phát hiện, Cố Ỷ chưa từng vì khuôn mặt đầy vết nứt này mà ghét bỏ nàng, mối bận tâm nhỏ bé trong lòng ấy liền biến mất.

 

Khương Tố Ngôn phát hiện, mỗi lần Cố Ỷ nhìn thấy những vết rạn trên mặt nàng, trong mắt đều hiện rõ vẻ đau lòng. Sự đau lòng ấy là thứ không thể giấu được, từng chút từng chút một lan ra từ đáy mắt, ánh nhìn đó bám lấy Khương Tố Ngôn, không cách nào gỡ xuống.

 

Khương Tố Ngôn thích ánh mắt của Cố Ỷ chỉ chứa mỗi mình nàng. Đó là tình yêu chân thật, là sự xót xa tận đáy lòng.

 

Nhận ra điều này, Khương Tố Ngôn cảm thấy: những vết nứt trên mặt nàng thà cứ chậm lành một chút còn hơn, như vậy Cố Ỷ sẽ xót nàng, đau lòng cho nàng. thương nàng thêm một chút.

 

Những vết rạn nhỏ ấy cũng không ngừng nhắc nhở Cố Ỷ: Khương Tố Ngôn từng vì cô mà đã làm nhiều điều đến vậy. Khương Tố Ngôn sẵn sàng vì Cố Ỷ mà hy sinh tất cả. Chỉ cần Khương Tố Ngôn còn bên cạnh Cố Ỷ, thì Cố Ỷ sẽ luôn ghi nhớ điều đó.

 

Vì vậy Khương Tố Ngôn vui lòng để những vết nứt ấy chậm lành, tốt nhất là mãi mãi cũng đừng lành.

 

Tuy trong lòng nàng nghĩ vậy, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, cũng không cố tình làm cho vết thương mãi không lành, chỉ là không sốt sắng như Cố Ỷ mà thôi.

 

Khi Cố Ỷ đặt tay lên mặt Khương Tố Ngôn, những ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết rạn của nàng như thể đang v**t v* một món bảo vật hiếm có, Khương Tố Ngôn càng thêm lưu luyến cái cảm giác ấy.

 

Nhưng nghĩ đến việc sắp phải lên dương gian, nàng hơi lo lắng: Nếu đến lúc đó mà mặt mình vẫn còn những vết nứt, liệu cha mẹ chồng có thấy khó chịu trong lòng không?

 

Ý nghĩ ấy cứ quanh quẩn trong đầu Khương Tố Ngôn, nhiều khi đi trên đường cũng đột nhiên hiện ra cảnh tượng đó. Có lần đi ngang qua nơi phán quan đang xử án, bên trong là một cô gái bị trầm cảm sau sinh.

 

Nhìn cô ấy tuổi còn trẻ, chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, so với Khương Tố Ngôn thì như mầm non đầu xuân, non nớt vô cùng. Người đến âm phủ gặp phán quan, mười phần thì hết tám chín là vừa khóc vừa kể khổ. Mà cô gái này, vừa khóc vừa kể tội nhà chồng đối xử với mình tệ bạc thế nào.

 

Khương Tố Ngôn chỉ vì nghe thấy hai chữ "mẹ chồng" mà bước vào.

 

Khi thấy bóng dáng Khương Tố Ngôn, phán quan ngây ra một lúc, vội vàng kéo ghế mời nàng ngồi.

 

Cô gái kia khựng lại trong tiếng nức nở, lặng lẽ hỏi Khương Tố Ngôn là ai. Phán quan khẽ ho một tiếng, rồi giới thiệu: "Vợ của Diêm Vương."

 

Cô gái kia lập tức nín khóc, ánh mắt đầy nghi hoặc: Diêm Vương còn có vợ nữa à?

 

Nhưng cô đã hiểu một điều: đây là người có địa vị!

 

Người phụ nữ kia lúc này mới tiếp tục khóc, vừa khóc vừa kể lể số phận bất hạnh của mình, nói nhà chồng đối xử quá đáng cỡ nào, đặc biệt là mẹ chồng. Từ sau khi sinh con, bà ta luôn soi mói đủ điều, còn nói cô vì mang thai mà bị rạn da, nhan sắc giảm sút, nên phải để con trai bà ta đi tìm một cô gái trẻ trung xinh đẹp khác.

 

Nếu là Cố Ỷ ngồi đó, có khi đã căm phẫn lên tiếng bênh vực vài câu. Nhưng Khương Tố Ngôn thì chỉ lạnh nhạt phân phó phán quan mở hồ sơ cuộc đời của người phụ nữ đó ra xem.

 

Thị lực của quỷ đều không tệ, cho dù video được tua tới 128 lần tốc độ, cũng vẫn nhìn thấy rõ. Nhưng dù có là 128x, cuộc đời con người dài như vậy, chỉ xem khoảng thời gian họ còn thức thôi cũng đã rất lâu, mà phía sau còn hàng đống vong hồn đang chờ xử lý, khối lượng công việc của phán quan đúng là kinh khủng.

 

Nhưng Khương Tố Ngôn thì khác. Nàng có thể xem được video tua tới 1280 lần tốc độ. Nàng rất nhanh đã xem hết toàn bộ cuộc đời của người phụ nữ ấy, còn thay phán quan viết xong bản phán định, phẩy tay cho cô ta đi đầu thai.

 

Những gì Khương Tố Ngôn thấy được không khác mấy so với lời người phụ nữ ấy kể. Trên đời này, người khiến phụ nữ khổ sở nhất, thường lại là chính phụ nữ. Nhưng họ là những con thú đã bị đàn ông thuần hóa, thậm chí chẳng xứng đáng mang hai chữ "phụ nữ".

 

Khương Tố Ngôn thở dài. Nàng và Cố Ỷ đã dốc toàn bộ sức lực để kiến thiết âm phủ. Còn dương gian, chỉ có người sống mới có thể thay đổi nó.

 

Những người phụ nữ như người vừa nãy, dù là trong quá khứ hay tương lai, vẫn sẽ luôn tồn tại. Điều duy nhất các cô có thể làm là để họ sau khi chết không còn phải chịu đựng đau đớn nữa, có thể được đầu thai vào một nơi tốt hơn.

 

Sau khi xem xong cuộc đời người phụ nữ ấy, nỗi lo trong lòng Khương Tố Ngôn càng dâng lên, dù sao mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu đúng là rất khó xử lý.

 

Nàng cũng biết rõ, mẹ chồng hoặc mẹ vợ của mình, Lâm Mạn Thư không phải loại người như thế. Nhưng việc nàng đã đưa Cố Ỷ rời khỏi vòng tay họ, trong lòng làm sao không để lại vết xước? Khương Tố Ngôn không tin là họ không có chút oán giận nào. Chẳng qua vì nàng là người Cố Ỷ yêu, nên họ mới chấp nhận nàng mà thôi.

 

Tình cảm mà họ dành cho nàng, tất cả đều vì Cố Ỷ.

 

Tuy rằng Lâm Mạn Thư sẽ không đối xử với nàng giống như mẹ chồng của người phụ nữ kia, nhưng Khương Tố Ngôn vẫn sợ rằng nửa đêm tỉnh mộng, bà sẽ vẫn oán trách nàng trong lòng.

 

Nhất là khi bản thân nàng chẳng thể mang lại được điều gì cả, bởi nàng chỉ là một nữ quỷ.

 

Khương Tố Ngôn quay về phòng của Cố Ỷ, liền thấy cô đang cắm cúi viết lách, ghi danh sách những người sẽ được lên dương gian lần này.

 

Thấy Khương Tố Ngôn bước vào, Cố Ỷ đặt bút xuống, vươn tay kéo nàng ngồi lại bên cạnh. Cố Ỷ nhìn ra tâm trạng Khương Tố Ngôn không tốt, liền hỏi xem đã xảy ra chuyện gì.

 

Khương Tố Ngôn thở dài, một lúc sau mới hỏi: "Chúng ta về nhà vấn an ba mẹ, có cần chuẩn bị lễ vật gì không?"

 

"À?" Cố Ỷ ngớ người, đúng là ngớ thật sự. Bởi cô không biết mình có thể chuẩn bị được quà gì. Âm phủ chẳng có thứ gì mang ra được, chẳng lẽ cô lại xách hai con quỷ về làm quà ra mắt cho ba mẹ à?

 

Cố Ỷ gãi đầu, một hồi lâu mới nặn ra được một câu: "Hay là... mình nhổ mấy cây rau mà ba mẹ mình trồng đem theo?"

 

Lời tác giả:

 

Khương Khương: Phu quân ta "thông minh" thấy sợ.

Bình Luận (0)
Comment