Hỏi ý kiến Cố Ỷ, quả nhiên là vô ích.
Ánh mắt Khương Tố Ngôn nhìn về phía Cố Ỷ mang theo chút oán trách, người ta làm dâu còn chuẩn bị đủ thứ lễ vật cho mẹ chồng mà cũng chẳng lấy được lòng bà, trong khi mình chẳng mang theo gì hết, chẳng phải sẽ bị Lâm Mạn Thư nói xấu sau lưng là một đứa con dâu/con rể vô tâm không hiểu chuyện à?
Cái đồ quỷ Cố Ỷ này, đúng là không hiểu chút gì về sự đáng sợ của mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu!
Khương Tố Ngôn âm thầm oán thán trong lòng, rõ ràng hai đứa đã cùng nhau xem phim truyền hình về đề tài mẹ chồng nàng dâu, cuối cùng chỉ có mình là nhớ kỹ.
Khương Tố Ngôn bỏ mặc Cố Ỷ tiếp tục vùi đầu vào danh sách trong phòng, còn mình thì ra ngoài đi dạo.
Cố Ỷ chống cằm bằng bút, trong lòng nghĩ: Khương Tố Ngôn chắc là đang lo lắng rồi. Lần trước đến là kiểu đánh úp bất ngờ, ba mẹ cô không chuẩn bị trước. Nhưng lần này thì khác, chắc chắn họ đã có chuẩn bị tâm lý, sẽ chờ để gặp họ đàng hoàng.
So với lần đầu ở âm phủ hay lần đầu đến dương gian, lần này giống như một buổi thăm hỏi chính thức hơn. Hơn nữa, họ cứ mãi nhận được đủ thứ từ ba mẹ, mà chưa từng đáp lại điều gì, điều đó khiến Khương Tố Ngôn thấy ngượng ngùng.
Theo Cố Ỷ, Khương Tố Ngôn đã bỏ ra quá nhiều rồi, chẳng có gì quan trọng hơn việc Khương Tố Ngôn chịu đến gặp ba mẹ mình. Nhưng vợ lo lắng như vậy, thì cô cũng phải góp chút sức.
Chẳng lẽ lại thật sự đi nhổ rau dưới âm phủ mang lên dương gian? Chắc chắn sẽ bị ba mẹ đánh chết!
Mắt Cố Ỷ đảo một vòng, chợt nghĩ ra một ý hay: nhổ lông con quỷ mặt hồ ly! Trước đó Cố Ỷ cũng từng lén làm thử nghiệm rồi, nhưng là làm trên người mấy con quạ.
Dù sao thì mấy con đó có làm gì cũng chỉ "quạ quạ" kêu vài tiếng, mạng sống lại bị cô nắm trong tay, chẳng dám làm gì vượt quá giới hạn.
Cố Ỷ nhổ vài sợi lông của con quạ đặt sang một bên, rồi dùng hồn lực của mình để giữ nguyên hình dạng lông vũ. Thứ đó không hề thay đổi chút nào.
Với hồn lực hiện tại của cô, truyền hồn lực vào lông hồ ly thì giữ đến Tết Thanh Minh lần sau cũng không thành vấn đề.
Nghĩ là làm, khi Khương Tố Ngôn còn đang đi dạo bên ngoài tìm quà để mang theo, Cố Ỷ liền gọi quỷ mặt hồ ly nửa bên và hai con tiểu hồ ly của nó đến.
Quỷ mặt hồ ly nửa bên vừa đến liền chắp tay hành lễ với Cố Ỷ, hai con tiểu hồ ly đi theo phía sau cũng học theo.
Cố Ỷ mỉm cười, vẻ mặt trông vô cùng thân thiện, bảo bọn họ ngồi xuống. Quỷ mặt hồ ly nửa bên thầm thấy nghi ngờ trong lòng, nó biết có chuyện gì đó không đúng, vì nụ cười hiền hòa của Diêm Vương Cố Ỷ thật sự rất hiếm thấy.
Bình thường nhìn thấy bọn họ mấy "nhân viên" này thì mặt mày cô toàn cau có, giờ tự nhiên tỏ ra thân thiện với mình, nhất định là có điều mờ ám!
Nhưng lời của Cố Ỷ, nó lại không dám không nghe. Quỷ mặt hồ ly nửa bên dè dặt ngồi xuống, chỉ để có một phần ba mông chạm vào ghế.
Nào ngờ vừa mới ngồi xuống, cái ghế liền động đậy, trói chặt nó vào ghế không thể cử động.
Nửa khuôn mặt còn lại của quỷ mặt hồ ly hiện ra vẻ kinh ngạc, đến con mắt hồ ly cũng mở to: "Diêm Vương đại nhân làm vậy là sao?! Tiểu nhân mấy ngày nay luôn tận tâm tận lực, chưa từng dám lười biếng, cũng không xử oan sai cho bất kỳ ai, sao Diêm Vương đại nhân lại đối xử với tiểu nhân như vậy?"
Quỷ mặt hồ ly nửa bên vội vàng rà soát lại toàn bộ hành động gần đây của mình trong đầu, nhưng vẫn không tìm ra mình đã phạm lỗi gì.
Huống hồ cho dù mình có sai đi nữa, thì bắt luôn cả hai em bé hồ ly là sao?
Đối mặt với lời chất vấn của quỷ mặt hồ ly nửa bên, Cố Ỷ vẫn cười tươi rói, đặt bút xuống, vòng ra phía sau: "Là thế này, ngươi đừng căng thẳng. Gần đây ngươi không phạm lỗi gì cả, ta gọi ngươi tới đây cũng không phải để trừng phạt, mà là có việc muốn nhờ."
Cố Ỷ trông thì khách sáo, nhưng quỷ mặt hồ ly lại thấy tình hình rất không ổn, việc này có lẽ không dễ giúp.
Nếu không phải vậy thì Cố Ỷ đâu cần trói mình lại. Nhưng bây giờ cô ấy là dao, mình là thịt cá, quỷ mặt hồ ly đành cố nặn ra nụ cười: "Diêm Vương đại nhân, ngài có gì cứ việc sai bảo. Tiểu nhân nhất định sẽ tận tâm tận lực, chết cũng không từ!"
Nó thật lòng muốn cho Cố Ỷ thấy sự trung thành của mình, mong cô tha cho nó. Hai con tiểu hồ ly phía sau còn run cầm cập hơn nữa, dù đã làm quỷ bao nhiêu năm, nhưng gặp cảnh thế này thì chưa bao giờ. Hai cái đuôi đều dựng đứng lên, lông tơ xù hẳn ra, trông càng bông xù hơn.
Ánh mắt Cố Ỷ lướt qua, nhìn thấy lớp lông cáo mềm mượt ấy, càng cười vui vẻ.
"Không cần phải nói đến chết với chóc gì đâu, ta cũng không định để ngươi hồn phi phách tán. Ta chỉ muốn nhổ ít lông thôi, ngoan nào, đừng sợ, rất nhanh sẽ xong, không đau chút nào đâu."
Cố Ỷ cười mà trông y như một tên lưu manh sắp ra tay với tiểu thư khuê các, bàn tay chìa ra đầy vẻ tội lỗi, nhưng quỷ mặt hồ ly thì hoàn toàn không thể chống cự. Nó nhìn Cố Ỷ càng lúc càng đến gần, mồ hôi tuôn như mưa.
Cuối cùng, mọi chuyện vẫn theo ý Cố Ỷ, cô nhổ được không ít lông từ ba con hồ ly lớn nhỏ ấy, chuẩn bị làm thành một chiếc chăn lông.
Tay nghề làm chăn của Cố Ỷ thì không ra gì, may mà bà mối biết làm. Cô bèn trói luôn bà mối lại, làm bà ta hoảng sợ tưởng đâu Cố Ỷ muốn tính sổ chuyện lúc lần đầu gặp mặt, toàn thân run lẩy bẩy.
Đến khi nghe Cố Ỷ chỉ là muốn nhờ làm chăn, bà mối mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi làm xong, bà ta mới được thả ra. Việc đầu tiên bà mối làm là chạy đi mách lẻo với Khương Tố Ngôn.
Nghe xong, Khương Tố Ngôn trong nháy măst sững người, phất tay bảo bà mối lui ra rồi lập tức chạy đi tìm Cố Ỷ.
Khi đến nơi, Cố Ỷ đang ôm chiếc chăn lông cười ngốc nghếch. Hiếm khi cô có biểu cảm như vậy, lần gần nhất còn cười kiểu này là khi cầm được giấy đăng ký kết hôn.
Lúc đó, chỉ mới chạm vào giấy kết hôn thôi là cô đã cười ngẩn ngơ như vậy rồi.
Nhìn thấy Khương Tố Ngôn đến, Cố Ỷ liền như hiến bảo vật, hai tay dâng chăn lông lên trước mặt Khương Tố Ngôn, còn "nè" một tiếng: "Cái này làm quà chắc chắn ổn. Sức khỏe mẹ em không tốt, đến mùa đông đắp lên chân sẽ thấy ấm."
Ý tưởng của Cố Ỷ thật ra rất tốt, mà chiếc chăn làm từ lông hồ ly cũng mềm mại, thoát khỏi thân quỷ rồi thì mớ lông hồ ly kia trông chẳng khác gì chăn lông bình thường. Lại có hồn lực của Cố Ỷ giữ lại, sẽ không bị bung rách. Ý tốt thì xứng đáng được khen ngợi, nhưng Khương Tố Ngôn đã chỉ ra vấn đề then chốt.
Dù nhìn thì không khác gì đồ mua ngoài tiệm, nhưng hiện tại...
"Phu quân, bây giờ ở dương gian là mùa gì?"
"Sắp tới Rằm tháng bảy rồi mà."
Khương Tố Ngôn đưa tay đỡ trán, phu quân nàng lại còn biết là sắp đến Rằm tháng bảy cơ đấy. Tháng bảy nắng như đổ lửa, giữa rằm chính là thời điểm nóng nhất. Vậy mà Cố Ỷ lại định tặng mẹ mình một chiếc chăn lông.
Khương Tố Ngôn không biết Lâm Mạn Thư sẽ nghĩ sao, nhưng nếu là mình, chắc chắn sẽ nhéo tai Cố Ỷ để cô biết thế nào là cái nóng của tháng Bảy.
Cố Ỷ được Khương Tố Ngôn nhắc nhở thì mới nhớ ra chuyện này. Đúng là giữa mùa hè mà tặng người ta chăn lông thì hơi sai sai thật. Nhưng cô nhìn chiếc chăn hồ ly mà mình đã khổ công làm ra, vẫn mạnh miệng nói: "Thì cũng là công sức của em làm ra, đây là tấm lòng của em mà. Mẹ em chắc chắn sẽ nhận!"
Cố Ỷ nào có cực khổ gì cho cam, cô chỉ đích thân đi nhổ lông hồ ly, còn lại tất cả đều là bà mối làm.
Nhưng dù sao thì, đây cũng là món quà duy nhất mà Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn có thể tặng cho Lâm Mạn Thư. Còn về phần Cố Thanh... Thôi, có tấm lòng là đủ rồi.
Đến ngày Rằm tháng bảy, Cố Ỷ bắt đầu đọc tên những con quỷ được phép lên dương gian sau khi mặt trời lặn hôm nay. Những con quỷ được gọi tên ai nấy đều cười rạng rỡ, hai trăm cái tên được đọc xong rất nhanh. Còn những con không được gọi thì chỉ biết thở dài một hơi, đành chờ đến Tết Thanh Minh năm sau, hy vọng có thể được lên dương gian thăm viếng.
Cố Ỷ cũng nhân dịp này cùng Khương Tố Ngôn trở về nhà. Các con quỷ khác thì phải quay lại âm phủ trước khi mặt trời mọc, nếu không sẽ vì vi phạm khế ước với Cố Ỷ mà hồn phi phách tán. Nhưng Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn thì không bị hạn chế như vậy, đây chính là đãi ngộ của sếp lớn.
Lúc họ hiện thân, mặt trời đã lặn sau núi phía tây, tia nắng cuối cùng chiếu lên mặt đất, nhưng khắp nơi đã bắt đầu bị bóng tối bao phủ. Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn xuất hiện ngay trước cửa tiệm vàng mã, bên trong có đặt bài vị của họ nên mới có thể đáp chính xác về đến trước cửa nhà.
Những con quỷ khác nếu còn hậu nhân cúng bái thì còn có thể về nhà mình; nếu không thì chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ, trôi dạt về nơi mà xác họ được chôn cất.
Phố cổ xưa nay đã ít người, đến ngày này thì mọi nhà đều về sớm, cả con phố vắng tanh. Lúc này mặt trời đã khuất, đèn đường vừa bật sáng, từng bóng đèn vàng nhạt le lói chiếu sáng con đường. Khi Cố Ỷ về đến trước nhà, còn nhìn thấy ngoài cửa có đặt một cái chậu sành cũ nát, bên trong là tro của tiền giấy vừa đốt xong, lấm tấm tàn lửa vẫn còn lập lòe, chưa tắt hẳn.
Chỉ có những nơi như phố cổ này mới có thể đặt chậu như vậy trước cửa, chứ nếu là khu chung cư thì chẳng đời nào làm được. Đây là để chỉ đường về nhà cho vong hồn trong tháng bảy, chỉ cần còn nhang khói thì linh hồn sẽ không lạc đường.
Tới đời Cố Ỷ thì cô đã không còn hậu nhân, đợi đến khi cha mẹ qua đời, sẽ không còn ai đốt vàng mã hay nhang khói cho cô nữa.
Vậy nên muốn xin gì từ cha mẹ thì phải tranh thủ sớm, để lâu là chẳng xin được gì.
Với cách nghĩ độc đáo của mình, cảm giác bi thương được Cố Ỷ nhanh chóng chặn lại, cô chạy đến trước cửa giơ tay lên gõ "cộc cộc cộc".
Bên trong vang lên tiếng của Cố Thanh: "Đừng gõ nữa, gọi hồn đấy à? Ra ngay đây!" Cố Thanh bước nhanh đến mở cánh cửa gỗ nhỏ bên cạnh, để Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn đi vào.
Lâm Mạn Thư đang ở trong nhà sau, đã dọn xong bữa tối lên bàn, lần này còn phong phú hơn lần trước. Có lẽ vì đã biết trước Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn sẽ về nên bà chuẩn bị rất nhiều món, lại còn có những món Cố Ỷ thích ăn từ nhỏ, toàn là những món mất nhiều thời gian chế biến.
Cố Ỷ thích ăn cá viên, mà mấy loại bán ngoài tiệm thì không ngon. Cô chỉ thích loại cá viên mà mẹ cô tự làm. Lâm Mạn Thư dùng cá chình để làm cá viên, loại cá này rất đắt. Cố Thanh còn gọi bạn mình từ sớm để nhờ giữ cá, vừa bắt được thì gửi máy bay chuyển về. Từ lúc cá lên bờ đến lúc về tay Lâm Mạn Thư chỉ tốn hai ngày, còn tươi hơn đi mua ngoài chợ, chất lượng lại tốt.
Cá chình biển ít xương nhiều thịt, thịt cá trắng và mịn, đây chính là bí quyết riêng của Lâm Mạn Thư khi làm cá viên.
Cá được giã nhuyễn hoàn toàn bằng tay, nếu dùng máy xay thì sẽ làm hỏng kết cấu sợi thịt cá, ăn sẽ không còn độ dai ngon nữa. Bước này phải để Cố Thanh ra tay, giã kỹ một hồi mới đem nặn viên, thả vào nước luộc.
Đợi cả nhà ngồi vào bàn, Lâm Mạn Thư gắp cá viên vào bát của Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn, giục hai đứa ăn thử ngay. Cá viên tất nhiên là ăn nóng thì ngon nhất, nhưng Cố Ỷ và Khương Tố Ngôn ăn khi đã nguội, tuy không ngon bằng lúc nóng, nhưng vừa vào miệng, độ dai của thịt cá vẫn còn đó, vị tươi ngọt cũng không mất, Cố Ỷ ăn mà vui ra mặt, thật sự đã rất lâu rồi cô không được ăn món này.
Khương Tố Ngôn cụp mắt xuống, không thấy động tác gì, nhưng hai bên má phồng lên nhè nhẹ, hiển nhiên cũng đang ăn cá viên.
Đợi hai người ăn xong cá viên, trong mắt Lâm Mạn Thư mang theo đầy mong đợi hỏi cô: "Thế nào? Hợp khẩu vị tụi con chứ?"