“Không thành vấn đề.”
Đã lâu rồi Trần Mục không được hoạt động gân cốt, lần cuối cùng ra tay chính là lần hắn đối chiến với Thẩm Trạch.
Trận luận bàn lần này nhất định có thể khiến cho rất nhiều tiểu bối thiên kiêu đi vào phạm vi cảm ứng của Pháp Nhãn Kim Đồng, có thể nhân cơ hội này nhìn thử nước nơi này sâu đến dường nào, sẵn tiện dạy dỗ đám Kiếm Thánh sơn không có mắt kia luôn.
Kẽo kẹt!
La Bằng và Lâm Dịch đẩy cửa đi ra.
Trần Mục bước chân trái ra thềm cửa trước.
Từ Nham nhìn thấy Trần Mục đi ra, trên mặt hắn ta hiện lên nụ cười ngạo mạn, nói: “Tiểu sư thúc Lăng Vân tông, vãn bối muốn được lĩnh giáo vài chiêu với ngươi.”
Doãn Hưu và Ngô Vĩnh đứng bên cạnh Từ Nham, bọn hắn đều muốn biết Trần Mục có đồng ý ứng chiến hay không. Nếu như không ứng chiến thì đồng nghĩa với việc bọn họ sợ nhóm tiểu bối Thánh Kiếm sơn.
Trên đường phố xung quanh còn có các cường giả và tiểu bối thiên kiêu các tông khác vây xem, đều là người xem náo nhiệt không chê việc lớn, ai cũng hy vọng bọn họ đánh nhau.
“Có thể.”
Trần Mục sảng khoái đồng ý.
Nhóm tiểu bối đi theo bắt đầu cảm thấy phấn khích.
“Con đường này quá chật hẹp, đi theo ta.”
Từ Nham ngự kiếm bay lên, Trần Mục đi theo sát sau đó. Rất nhiều thiên kiêu trên Thanh Vân bảng đều đi phía sau bọn họ, kể cả cường giả các tông cũng đến xem náo nhiệt.
Lý Thanh Lưu lắc đầu, ngay cả Triệu Tư Tư cũng đi theo hóng chuyện, tất nhiên ông ta không thể vắng mặt.
Tin tức truyền đi rất nhanh, rất nhiều tiểu bối thiên kiêu và cường giả các tông môn đều chạy đến vây xem.
Bình Đỉnh sơn phía sau Thanh Vân trấn.
Ngọn núi này không cao, nhưng đỉnh núi rộng lớn, còn lớn hơn cả sân bóng. Hơn nữa lại vô cùng bằng phẳng, trên mặt đất có rất nhiều vết kiếm sâu.
Bọn họ đi đến Bình Đỉnh sơn, tất cả mọi người xung quanh đều là tiểu bối thiên kiêu, bọn họ đã từng nghe nói đến Trần Mục, nhưng vẫn chưa ai thấy được sức mạnh thật sự của Trần Mục.
Có vài lão cường giả nghiêm túc nói với thiên kiêu nhà mình: “Lão phu biết được một vài thông tin, vị tiểu sư thúc Lăng Vân tông này cực kỳ mạnh, không ai có thể đấu lại.”
Phần lớn các thiên kiêu đều tự hiểu lấy mình, Trần Mục có thể xếp hạng thứ bảy trên Thanh Vân bảng, những người xếp hạng dưới như bọn họ cũng không tự mình chuốc lấy nhục nhã.
“Từ Nham là hạng năm của Thanh Vân bảng, còn Trần Mục là hạng bảy Thanh Vân bảng. Trận luận bàn này chắc chắn sẽ vô cùng thú vị.”
“Trần Mục là đệ tử đích truyền của Kiếm Thánh Tô Mân, vị tiền bối đó đến tông chủ của chúng ta cũng phải kính nể. Ta đoán tiểu sư thúc Lăng Vân tông sẽ giành thắng lợi.”
“Trên bảng xếp hạng tiềm lực của Thiên Cơ các, Trần Mục chỉ xếp hạng sau Kiếm Khinh Cuồng và Lâm Diệu Ngữ, tiếc rằng Lâm Diệu Ngữ đã tiến vào Thiên bảng, không có đến tham dự Thanh Vân đại hội.”
Từ Nham cũng không vội vàng động thủ, tiểu bối xung quanh tập trung càng lúc càng nhiều, hắn ta muốn Trần Mục ở dưới ánh nhìn của mọi người quỳ xuống xin tha.
Trần Mục quan sát tiểu bối ở bốn phía, hắn nhìn thấy tiểu bối của Bắc Hoang tông và Phiêu Miễu các, trong số đó, tiểu bối mạnh nhất cũng đã đạt đến Bát phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ.
Có một vài tông môn đơn giản là đi cho đủ nhân số.
Hắn ngẩng đầu lên trên thì nhìn thấy Hỏa Hồng Tước Điểu đang bay lượn trên không trung, một thiếu nữ mang váy đỏ đang đứng phía trên.
“Hạng hai của Thanh Vân bảng, Hỏa Mị.”
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Từ trên người nàng ta, Trần Mục cảm nhận được dao động mạnh mẽ, trong máu của nàng ta có tồn tại một chất màu đỏ thần bí, vô cùng đặc thù.
Ở trước Pháp Nhãn Kim Đồng, màu máu của mọi người đều là màu tro, nhưng máu trong cơ thể của nàng ta lại tồn tại một chất màu đỏ.
Ở đây có rất nhiều thiên kiêu, nhưng chỉ có trong cơ thể Hỏa Mị mới có được vật thần bí như vậy. Tiêu Vân đã từng nói, có thể Hỏa Mị có huyết mạch đặc thù.
“Vật chất kim sắc của huyết mạch Trần gia, chẳng lẽ thời huy hoàng của Trần gia đã qua rồi sao?” Trần Mục nhỏ giọng thì thầm.
Có thể truyền lại huyết mạch đặc thù, hoặc là tổ tiên đã từng cắn nuốt huyết mạch của hung thú viễn cổ, hoặc là trong tổ tiên đã từng xuất hiện cường giả Kiếm Tiên.
Vật chất kim sắc trong cơ thể Trần Mục rất loãng, gần như không có. Chẳng qua trong cơ thể của muội muội hắn có rất nhiều, nói không chừng sau này nàng ta sẽ có biến hóa đặc thù.
Trên trời cao, Hỏa Mị cảm thấy không được tự nhiên, có cảm giác bản thân đang bị quan sát.
Dư Tung đạp không bay đến, hắn biết Trần Mục rất mạnh, ông ta để Từ Nham khiêu khích Trần Mục, chỉ là muốn thử xem thực lực của hắn.
Thông tin từ Thiên Cơ các cũng rất mơ hồ, chỉ biết được Trần Mục và Thẩm Trạch đánh nhau bất phân thắng bại, nếu như chỉ ở tại trình độ đó thì vẫn chưa đủ để chứng minh.
“Lăng Vân tông thật sự rất may mắn, vậy mà lại tìm được một tiểu bối có được Hạo Nhiên Kiếm Ý. Cũng may hắn chỉ nắm giữ Hạo Nhiên Kiếm Ý.”
Hạo Nhiên Kiếm Ý cần phải mượn kiếm, chỗ này lại không phải là Lăng Vân tông, có thể cho hắn chi viện năng lượng cho hắn chỉ có nhóm Lý Thanh Lưu. Có Dư Tung ở chỗ này, tất nhiên sẽ không để cho bọn họ hỗ trợ được.
Có một cường giả trung niên đứng trên đỉnh núi, nói: “Ta là Tôn Nguy của Thiên Cơ các, hai vị đều là thiên kiêu trên Thanh Vân bảng, nếu như quyết đấu, ta sẽ chứng kiến kết quả của trận thi đấu này.”
Từ Nham nắm linh kiếm, vẻ mặt vô tình tự tin: “Tiểu sư thúc Lăng Vân tông, xin mời.”
“Xuất kiếm đi.”
Trần Mục khoanh tay đứng đó.
Lý Thanh Lưu cảm thấy có chút không ổn, nếu như không có kiếm, sức chiến đấu sẽ giảm đi rất nhiều. Từ Nham là hạng năm Thanh Vân bảng, phóng mắt trên khắp Hoang châu cũng có thể tính là thiên kiêu đứng đầu, tuyệt đối không phải là gà vườn chó xóm.
Sắc mặt của Dư Tung lẫn các tiểu bối Thánh Kiếm sơn đều không tốt, bọn hắn cảm thấy bản thân bị nhục nhã.
“Ha ha.”
Từ Nham vô cùng tức giận.