Khí tràng thổ hoàng sắc khuếch tán ra ngoài, Từ Nham cầm kiếm bay thẳng đến trước người Trần Mục, tốc độ cực kỳ nhanh, kiếm quang thổ hoàng sắc nhắm về phía Trần Mục chém đến.
Thanh kiếm quang kia dài khoảng mấy chục trượng.
Nhưng Trần Mục có thể tránh thoát một cách nhẹ nhàng.
Từ Nham phóng đến gần, không ngừng điều khiển kiếm chém về phía Trần Mục, tốc độ rất nhanh.
Trần Mục không chút hoang mang, bóng dáng di chuyển một cách quỷ mị, những thiên kiêu đứng xung quanh xem đến mức mắt choáng váng. Đến cả một mảnh áo của Trần Mục, Từ Nham cũng không thấy được.
Ý chế giễu trong mắt Từ Nham dần dần được thay bằng sự khẩn trương, hắn ta cảm giác được một áp lực rất lớn, nhưng mà Trần Mục vẫn giữ dáng vẻ phong đạm vân khinh như cũ.
Cả hai vừa mới giao đấu, mọi người đã có thể nhìn ra được sự chênh lệch. Chỉ khi có được thực lực áp đảo tuyệt đối, mới có thể tránh thoát một cách nhẹ nhàng như vậy.
Lâm Dịch và La Bằng cùng vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Trên mặt Triệu Tư Tư xuất hiện nụ cười rạng rỡ.
Lý Thanh Lưu cũng bị tốc độ kinh khủng của Trần Mục dọa sợ, khó trách hắn tự tin đến như vậy. Với tốc độ như thế Kiếm Vương bình thường cũng không thể theo kịp.
Từ Nham thấy thế công của hắn ta không có hiệu quả, nhanh chóng kéo dài khoảng cách. Hắn ta cầm kiếm, lớp cát vàng trên mặt đất của đỉnh núi run lên không ngừng.
"Hắn chuẩn bị sử dụng lực kiếm thế!"
"Chẳng lẽ Trần Mục vẫn không lấy kiếm ra?"
Những tiểu bối xung quanh đều nhìn chằm chằm vào Trần Mục.
Thanh kiếm của Từ Nham phủ ánh sáng thổ hoàng sắc, hắn ta vung kiếm thêm một lần nữa, mặt đất dưới chân hắn ta đều vỡ ra. Sức mạnh kinh khủng của kiếm quang nhắm thẳng về phía Trần Mục.
Trần Mục khẽ lắc đầu, thực lực như vậy mà được xếp hạng thứ năm trên Thanh Vân bảng, còn không bằng trận đấu chung kết lôi đài năm đó với Thẩm Trạch, khiến hắn cảm thấy hơi thất vọng.
Vệt kiếm quang kia cuốn theo cát vàng bay cuồn cuộn, đối diện với cơn bão cát mạnh như vậy, Trần Mục lấy Chiết Dực ra, hắn cũng không muốn bộ quần áo mà vị hôn thê làm cho hắn bị dính cát bụi.
Trần Mục tùy tiện vung kiếm, kiếm quang thổ hoàng sắc bị đóng băng, bão cát cũng bị ngăn cản.
Dư Tung có dự cảm không lành, Trần Mục có khả năng phát triển đến độ cao giống như Khương Phục Tiên, đến khi đó Thánh Kiếm sơn vĩnh viễn sẽ là hạng hai.
thiên kiêu xung quanh đều cảm thấy hoảng sợ. Năng lực của Trần Mục đã gần đạt đến Kiếm Hậu đỉnh phong, tùy ý vung kiếm một chút là có thể nhẹ nhàng ngăn cản được công kích của Kiếm Thế.
Hiện tại ngay giờ phút này, trong mắt Từ Nham xuất hiện sự sợ hãi.
Trần Mục là trưởng bối, sau khi đánh qua mấy chiêu, hiện tại hắn cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian.
Kiếm quang kim hồng sắc phá không bay ra, đó chính là tịch ngân, Từ Nham vung kiếm đỡ đòn, linh kiếm lập tức vỡ nát, hắn bị văng xa ra ngoài khoảng mấy chục trượng.
Từ Nham ngã vào trong vũng máu.
Trên ngực hắn xuất hiện vết thương do kiếm gây ra, sâu đến mức có thể thấy được cả xương cốt. Vết thương nghiêm trọng đến như vậy, Thanh Vân đại hội lần này không thể nào tham gia được nữa.
La Bằng và các tiểu bối xung quanh vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Vốn dĩ Trần Mục ra tay tàn nhẫn đến vậy, chính là muốn giết gà dọa khỉ, cũng xem như báo thù cho Tào sư điệt.
Mặt già của Dư Tung trầm xuống, Trần Mục không những ăn nói ngông cuồng, mà còn xuống tay vô cùng tàn nhẫn.
Doãn Hưu vội vàng đi đến cứu Từ Nham. Những tiểu bối đứng xung quanh hai mắt nhìn nhau, vậy mà khoảng cách giữa hạng năm Thanh Vân bảng và Trần Mục lại chênh lệch nhiều đến như vậy.
Vốn dĩ cho rằng sẽ có một trận đấu thật xuất sắc, không ngờ rằng lại là một trận nghiền áp như thế.
Đây chính là thực lực của tiểu sư thúc Lăng Vân tông, Trần Mục đã để lại trong lòng bọn họ một ký ức khó phai mờ. Chắc chắn không lâu nữa, toàn bộ người trên Hoang châu sẽ biết đến tiểu sư thúc Lăng Vân tông.
Lý Thanh Lưu bất đắc dĩ lắc đầu, lần này hoàn toàn không để lại thể diện cho Thánh Kiếm sơn, ông ta thầm thở dài trong lòng: "Tại sao lần này lại là lão phu dẫn đội chứ."
Trước đó Trần Mục đã sỉ nhục Dư Tung ở trước mặt mọi người, hiện tại lại làm cho tiểu bối thiên kiêu Thánh Kiếm sơn bị thương nặng, bây giờ ông ta cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.
Vốn dĩ quan hệ của hai tông đã rất vi diệu, hiện tại đã trở thành dậu đổ bìm leo.
Trong mắt Hoả Mị mang theo sự kính sợ, nàng ta cảm thấy nếu như thiên kiêu của Phượng các hợp tác lại với nhau, cũng sẽ bị Trần Mục hạ gục trong nháy mắt. Một quái vật như vậy lại đến tham gia Thanh Vân đại hội.
"Chờ đến khi Kiếm Khinh Cuồng đến Thanh Vân trấn, đoán chừng sẽ càng thêm thú vị." Trên khoé môi Hoả Mị xuất hiện nụ cười tà mị. Hiện tại Kiếm Thánh sơn đã thiệt hại mất một đại tướng, nếu như Thánh Kiếm sơn vẫn tiếp tục giao thủ với Lăng Vân tông, thì năm nay Phượng các của bọn họ rất có hy vọng.
Doãn Hưu nhìn vết thương của Từ Nham, thành tích lần này của bọn họ tại Thanh Vân đại hội chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cũng may vẫn còn lại vài Thánh tử.
"Tất nhiên Thánh tử có thể trấn áp được ngươi."
Dư Tung rất tin tưởng vào Kiếm Khinh Cuồng, bởi vì hắn ta có được thứ mà người thường không có chính là kiếm cốt và long nhãn. Hắn ta mang theo Thánh Kiếm, còn nắm giữ được Lưỡng Đạo Kiếm Ý, sức mạnh đã gần đạt đến Kiếm Hậu đỉnh phong.
“Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Đừng đắc ý quá sớm.”
Dư Tung xoay người rời đi. Không thể nghi ngờ, hôm nay chính là ngày mất mặt nhất của Thánh Kiếm sơn trong năm nay.