Núi Thanh Vân bị bao phủ trong mây mù dày đặc.
Bí cảnh còn chưa mở ra, đám tiểu bối đều chờ ở trên Bạch Ngọc đài, có rất nhiều tông môn đã chạy tới bên ngoài bí cảnh từ sớm, bọn họ sợ để lỡ thời gian, Trần Mục nhìn thấy Kiếm Khinh Cuồng, hắn ta đã khôi phục lại đỉnh phong, nếu như lại đụng phải thì có khả năng sẽ rất khó giải quyết.
Trần Mục trái lại không sợ hãi, hắn nắm chắc có thể đánh thắng Kiếm Khinh Cuồng lần nữa.
Hỏa Mị tự tới chào hỏi như thân thiết: "Tiểu sư thúc, sau khi ngài tiến vào đừng có bắt nạt các tỷ muội của Phượng các chúng ta nhé, ta còn muốn giới thiệu sư tôn cho ngài, đều là người một nhà."
"..."
Trần Mục cũng không biết phải trả lời như thế nào, hắn chú ý tới đám tiểu bối của Phượng các, thực lực đều rất mạnh, bọn họ đều mạnh hơn La Bằng và Lâm Dịch một chút.
Lần trước Phượng các đứng thứ hai trong Thanh Vân đại hội, xếp vị trí thứ ba trong Thường Niên bảng, chỉnh thể thực lực năm nay của bọn họ rất mạnh.
Sau đó đệ tử của Ngũ Tiên giáo xuất hiện, bốn vị tiểu bối đều là Cửu phẩm Kiếm Hậu, thanh niên áo xám đi đầu Trần Mục đã từng gặp qua, dung mạo nhìn có vẻ phổ thông, nhưng thực lực lại rất đáng sợ, sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể còn mạnh hơn cả Hỏa Mị.
So với Phượng các, Ngũ Tiên giáo càng có uy hiếp hơn.
Trần Mục thoáng liếc mười mấy tông môn bên ngoài bí cảnh, Thánh Kiếm sơn ít người, khẳng định sẽ ảnh hưởng tới thành tích, tổng hợp lại so sánh thì đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Lăng Vân tông chính là Ngũ Tiên giáo và Phượng các.
Nhưng sau khi tiến vào bí cảnh sẽ có rất nhiều biến số, vẫn phải lưu ý những tông môn khác.
Vân Dịch xuất hiện ở bên ngoài bí cảnh.
Tôn Nguy và Trần Trúc đi theo phía sau ông ta.
Xung quanh Bạch Ngọc đài có lượng lớn các cường giả của Thiên Cơ trông coi, gần đó còn có rất nhiều cường giả của Thiên Cơ các đang đi tuần, phòng bị nghiêm ngặt hơn trước kia rất nhiều.
Vân Dịch đang quan sát tiểu bối ở nơi này, nhưng ông ta cũng không phát hiện có gì bất thường.
Phía trời xa có đạo u quang xé rách không trung lao tới, Vân Dịch quay người bay lên trời cao, biến mất trong chớp mắt, các tiểu bối thiên kiêu và cường giả các tông đều trở nên cảnh giác.
"Mùi máu tươi thật là nồng nặc, là Tà Tu!" Vẻ mặt của bà lão ở Phượng các ngưng trọng.
Dư Tung theo sau bay lên không trung, cả giận nói: "Tà Tu cũng dám đặt chân tới gần núi Thanh Vân, muốn chết!"
Tà Tu đeo mặt nạ quỷ bị Vân Dịch chặn ở chỗ cách bí cảnh rất xa, toàn thân hắn ta tỏa ra huyết sương, trông rất dữ tợn đáng sợ.
"Quỷ Diện Tu La Lâu Nhạc Dương!"
Có cường giả tông môn nhận ra tên Tà Tu kia.
Đám tiểu bối rất lạ lẫm với cái tên này, Lý Thanh Lưu trầm giọng nói: "Năm đó Tà tông bị diệt, có một bộ phận cường giả của Tà tông chạy thoát, Lâu Nhạc Dương lúc ấy chỉ là Kiếm Hoàng, nhìn dáng vẻ hiện tại của hắn thì đã là Kiếm Thánh."
Trần Mục cau mày, Kiếm Thánh của Tà tông xuất hiện ở đây, mục tiêu chắc chắn có liên quan tới Lăng Vân tông, khi trước chính là Lăng Vân tông tiêu diệt Tà tông.
"Nhắm vào ta à?"
Trong mắt Trần Mục ẩn chứa hàn ý.
Ở nơi xa, hai vị cường giả Kiếm Thánh đã lao vào giao đấu, bên trong ống tay áo của Vân Dịch có trường kiếm màu trắng bạc vọt ra, trong tay Lâu Nhạc Dương nắm trường kiếm màu máu.
Hai vị Kiếm Thánh đánh nhau khiến cho đám người Trần Mục ở cách xa hơn mười dặm cũng cảm thấy khiếp sợ, sau đó Dư Tung gia nhập trận chiến, hai vị Kiếp Thánh đồng thời nghênh chiến với Tà tông Lâu Nhạc Dương.
Đám tiểu bối bay vọt lên trời, đây chính là trận chiến cấp Kiếm Thánh, cực kỳ hiếm thấy.
Trần Mục nhìn thấy núi non đang không ngừng sụp đổ, sức mạnh của Kiếm Thánh mạnh mẽ vô cùng, nhưng so sánh với Khương Phục Tiên thì sức mạnh của bọn họ yếu hơn rất nhiều.
Sức mạnh Khương Phục Tiên phong ấn trong ngọc bội còn có thể dùng một kiếm san bằng nửa Bắc Lâm.
Đối diện với sự liên thủ của Vân Dịch và Dư tung, Lâu Nhạc Dương bị đánh tới thổ huyết, hắn ta kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới lại có những hai Kiếm Thánh!"
Lâu Nhạc Dương đột nhiên quay người bỏ trốn, Dư Tung quát to: "Đừng mơ có thể trốn thoát!"
Dư Tung đuổi sát theo sau Lâu Nhạc Dương, Vân Dịch có chút do dự, nhưng vẫn đuổi theo, Tà Tu làm hại sinh linh ở Hoang Châu, khó khăn lắm tên Lâu Nhạc Dương này mới hiện thân, đây là cơ hội tốt để trừ khử hắn ta.
Nếu như hôm nay thả Lâu Nhạc Dương chạy thoát, không biết sẽ lại có bao nhiêu sinh linh gặp nạn.
Rất nhanh đám tiểu bối đã không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, Trần Mục cau mày, cảm nhận được sự bất thường.
Trần Mục nhìn tiểu bối của Thánh Kiếm sơn, vậy mà Dư Tung không ở lại bên cạnh đám người Kiếm Khinh Cuồng, lại đuổi theo truy sát Lâu Nhạc Dương.
Chẳng lẽ là thật sự oán hận Tà Tu?
Nếu như đây là kế điệu hổ ly sơn của Tà Tu thì đám người Kiếm Khinh Cuồng phải làm sao đây, do Dư Tung ngu xuẩn, hay là trong này còn có bẫy, Trần Mục không có cách nào xác định được, hắn cứ luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Trần Mục nhận lấy ngọc điệp.
Hắn dẫn theo tiểu bối Lăng Vân tông đi vào bí cảnh.
Cảnh tượng bên trong bí cảnh tương tự với bên ngoài, nhưng linh khí xung quanh càng nồng đậm hơn, Trần Mục cảm thấy chỉ cần ở chỗ này hai ngày thì có thể khôi phục lại đỉnh phong.
Nhưng trưa mai bí cảnh sẽ đóng lại, đến lúc đó người tu hành bên trong đều sẽ được truyền tống tới Bạch Ngọc đài ở bên ngoài.