Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 167

 

 Trần Mục mỉm cười với đám tiểu bối, nói: "Núi Thanh Vân giống như mê cung, tạm đừng vội leo lên núi, chúng ta đi tới nơi sâu trong Thanh Vân xem trước." 

 Tiểu bối các tông đều đi về phía núi Thanh Vân, Trần Mục lại muốn tới chỗ sau trong Thanh Vân, hắn nghe Triệu Phi Yến nói ở trong có lẽ có điều may. 

 Lần đánh dấu này phải ở Thanh Vân tiên phủ, Triệu Phi Yến và Diệp Hoành đều không có manh mối, Trần Mục cũng không biết có thể tìm được tòa Tiên Phủ kia hay không. 

 Đám người La Bằng không có ý kiến, tất cả đều đi theo bên cạnh Trần Mục, bọn họ tin tưởng tiểu sư thúc. 

 Những nơi bọn họ đi qua có Huyễn Điệp đủ mọi màu sắc xuất hiện, những con Huyễn Điệp này trông có vẻ cũng không khác hồ điệp là bao, có con đậu ở chỗ cũ, có con bay tới núi Thanh Vân, có con lại bay khắp nơi. 

 Nơi sâu trong Thanh Vân là chỉ khu vực phía sau núi Thanh Vân, nơi đó quanh năm được bao phủ bởi mây xanh, nghe đồn Thanh Vân tiên phủ có khả năng là ở bên trong. 

 Bên ngoài bí cảnh. 

 Trần Trúc phát xong tất cả ngọc điệp. 

 Tôn Nguy nhìn tay Trần Trúc trống không, cau mày, nhỏ giọng nói: "Không còn thừa ngọc điệp?" 

 "Không thừa." 

 Trần Trúc không kịp phản ứng lại. 

 "Toi rồi!" 

 Trần Trúc đột nhiên vỗ mạnh vào đầu, Từ Nham bị trọng thương không tới, sao có thể phát hết được ngọc điệp. 

 Có người thừa dịp hỗn loạn trà trộn vào Thanh Vân đại hội, Trần Trúc cùng Tôn Nguy cảm thấy rất không ổn, nếu có tiểu bối xảy ra chuyện ở Thanh Vân đại hội thì Thiên Cơ các sẽ rất phiền phức, nếu như là tiểu bối của thế lực siêu cấp xảy ra chuyện thì sẽ có rắc rối cực lớn, nếu như là mấy vị tiểu bối như Trần Mục với Kiếm Khinh Cuồng thì hậu quả càng không dám nghĩ tới. 

 Phát ngọc điệp sau cùng chính là vì sợ bị đánh tráo, không nghĩ tới sẽ bị lấy đi ở ngay trước mặt, có thể trà trộn vào đây dưới mí mắt của chúng cường giả, thực lực của tên kia chắc chắn rất mạnh, hơn nữa còn có sở trường ẩn náu. 

 Cả người Trần Trúc đều tê dại, vậy mà lại xuất hiện loại chuyện này, lại còn xảy ra trong tay hắn ta. 

 Bọn họ không dám nói chuyện này ra, chỉ có thể cầu nguyện tiểu bối thiên kiêu ở bên trong có thể bình an. 

 Bí cảnh Thanh Vân. 

 Đa số các thiên kiêu đều trực tiếp tiến về núi Thanh Vân. 

 Núi Thanh Vân cao tận mây xanh, chung quanh có cấm chế cường đại hạn chế linh lực, đừng nói là leo lên đỉnh, leo đến sườn núi thôi cũng khó khăn. 


 Đường trên núi mỗi năm đều sẽ thay đổi, tựa như mê cung, chỉ có hai con đường có thể thông đến đỉnh núi, rất nhiều tiểu bối của các tông môn đều tách ra hành động, như thế thì tỉ lệ leo được lên đỉnh sẽ cao hơn. 

 Có một số tiểu bối tiến về nơi sâu trong Thanh Vân, nơi đó là vùng đất may mắn, từng có tiểu bối lấy được thánh dược ở trong đó, sau đó quật khởi. 

 Phần lớn các tiểu bối Kiếm Hậu đỉnh phong đang trong giai đoạn đột phá, khi đột phá đến cảnh giới Kiếm Vương chắc chắn sẽ càng có ưu thế hơn. 

 Sóng của cường giả không ngừng xuất hiện. 

 Đám người Trần Mục vừa tới gần nơi sâu trong Thanh Vân, lập tức cảm nhận được vài cỗ sóng mạnh mẽ. 

 Trần Mục còn chưa nghĩ đến việc đột phá, hắn không muốn lãng phí thời gian, cho dù không đột phá thì hắn cũng tự tin đánh bại được tất cả thiên kiêu bên trong bí cảnh. 

 "Bên trong bí cảnh xuất hiện rất nhiều cường giả Kiếm Vương, Thanh Vân đại hội lần này còn kịch liệt hơn so với trước kia, các ngươi phải chú ý." Trần Mục cười nhắc nhở, nói. 

 Bọn người Lâm Dịch liên tục gật đầu, trong lòng thầm nghĩ có tiểu sư thúc ở đây hoàn toàn không cần phải lo lắng. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 "Ta cảm nhận được có bốn vị cường giả Kiếm Vương đang chạy đến nơi sâu trong Thanh Vân." Trần Mục sử dụng Huyễn Điệp giám sát toàn bộ bí cảnh Thanh Vân. 

 Hiện tại niệm lực của hắn lớn mạnh, Huyễn Điệp không khác hồ điệp bình thường là bao, mắt thường khó có thể phân biệt được, trừ phi là có niệm lực mạnh mẽ như Triệu Tư Tư. 

 La Bằng nhíu mày rậm, trầm giọng nói: "Tiểu sư thúc, là nhắm vào chúng ta mà tới sao?" 

 "Khó nói lắm." 

 "Có khả năng là muốn đến tìm vận may." 

 Trần Mục chỉ là nhắc nhở bọn họ. 

 Nơi sâu trong Thanh Vân và ở giữa Thanh vân có một ngọn núi nhỏ không cao, vị trí rất dễ thấy, phía trên có căn nhà gỗ cũ nát. 

 Bạch Viên chỉ cao cỡ nửa người ngồi xổm trên nóc nhà, trên người nó mặc một chiếc áo thanh sam cũ nát, hai tay thon dài, mặt đầy nếp nhăn, xem ra tuổi tác rất cao, đang gãi đầu gãi tai nhìn bọn người Trần Mục. 

 Biểu cảm của Bạch Viên ngốc nghếch. 

 Thoạt nhìn nó chẳng có uy hiếp gì. 

 Trần Mục quan sát Bạch Viên, bởi vì khoảng cách hơi xa nên không có cách nào sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, tạm thời hắn không thể phán đoán sự nông sâu của Bạch Viên. 

 Nhưng có thể cảm giác được Bạch Viên không đơn giản. 

 "Quả nhiên là có Bạch Viên." 

 "Ta từng nghe sư tôn nhắc tới, vài trăm năm trước ngài đã từng gặp Bạch Viên ở trong bí cảnh Thanh Vân." 

 "Ta cũng nghe nói bên trong bí cảnh Thanh Vân có Bạch Viên sinh sống, hơn nữa dường như nó còn rất lợi hại, từng có tiểu bối trêu chọc nó, bị nó vung kiếm chém chết." 

 "Chỉ cần không trêu chọc nó thì sẽ không có phiền phức." 

 Trần Mục liếc nhìn Bạch Viên và cả căn nhà cũ nát phía dưới nó, sau đó thu ánh mắt lại: "Thời gian cấp bách, chúng ta tới nơi sâu trong Thanh Vân xem xem." 

 "Đi vào thử vận may xem." 

 Trần Mục ngự kiếm bay lên, ở nơi cách xa Thanh Vân, việc ngự kiếm vẫn dễ dàng như cũ. 

 Đám tiểu bối theo sát phía sau Trần Mục. 

 Nơi sâu trong Thanh Vân bị sương mù bao phủ, Lâm Dịch và La Bằng không nhìn thấy gì cả, trái lại Triệu Tư Tư có thể dựa vào niệm lực để cảm nhận tình hình xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment