Triệu Tư Tư có thể cảm nhận được tình hình xung quanh, Trần Mục lại có thể sử dụng Pháp nhãn Kim Đồng để nhìn sự biến hóa yếu ớt của linh khí trời đất, linh khí ở nơi này chảy như sông suối dưới lòng đất, chắc chắn là có đại dược siêu cấp đang hấp thụ linh khí ở gần đây.
Trần Mục dẫn bọn họ đi tìm đại dược.
Bọn họ tiện đường còn tìm được rất nhiều linh dược trung phẩm, Trần Mục trực tiếp dùng mấy gốc linh dược, đây là cách dùng khá bá đạo.
Như này có thể hồi phục linh lực càng nhanh hơn.
Trần Mục không tìm thấy Thanh Vân tiên phủ, nhưng lại phát hiện gốc cổ thụ ở nơi sâu trong Thanh Vân, gốc cây kia cao hơn mười trượng, cành lá sum suê, kết đầy quả.
"Cây đào?"
"Không phải cây đào bình thường."
Trần Mục chú ý tới quả đào trên cây, đỏ tươi mọng nước, lớn hơn quả đào bình thường rất nhiều.
La Bằng và Lâm Dịch không dám hành động khinh suất, Triệu Tư Tư dùng niệm lực truyền âm nói: "Tiểu sư thúc, chung quanh nơi này liệu có nguy hiểm hay không?"
Trần Mục không phát hiện có gì bất thường: "Xung quanh gốc đào này không có bẫy, những quả linh đào này có thể so được với linh dược thượng phẩm, là linh quả hiếm thấy trên thế gian."
Đám tiểu bối mừng rỡ, trên cây có rất nhiều linh đào, Trần Mục bước về phía cây hái quả, sắc mặt đám tiểu bối đi theo phía sau lại tái mét, xung quanh có cấm chế cường đại, khiến cho bọn họ khó có thể bước tiếp.
Trần Mục cảm nhận được áp lực, nhưng hắn vẫn leo lên trên cây dễ dàng, thành công hái được linh đào.
Linh đào hàm chứa năng lượng dồi dào, Trần Mục bắt đầu ăn miếng lớn, linh lực được khôi phục nhanh chóng.
Đám tiểu bối ở bên dưới nuốt nước miếng.
Trần Mục ném cho đám La Bằng ba quả.
"Cám ơn tiểu sư thúc." Trên mặt bọn họ đều nở nụ cười.
Loại bảo bối thế này bọn họ không nỡ ăn.
Ngay cả Triệu Tư Tư cũng cất linh đào đi.
Trần Mục leo đến vị trí cao hơn trên cây, linh đào ở chỗ đó lại càng lớn hơn, hàm chứa linh lực càng dồi dào: "Đều ăn đi, đừng chỉ nhìn ta như thế."
Trần Mục lại ném ba quả linh đào nữa xuống.
Linh đào lần này còn to hơn cả lúc nãy.
"Cám ơn tiểu sư thúc."
"Đi theo tiểu sư thúc quả nhiên không sai."
"Năng lượng thật là nồng đậm, ta cảm thấy nếu như ăn hết quả linh đào này thì ta có thể thử đột phá lên Cửu phẩm Kiếm Hậu, đa tạ tiểu sư thúc."
Trên mặt đám tiểu bối tràn đầy ý cười.
Trần Mục tự mình hái rất nhiều linh đào, hắn còn muốn chia cho tiểu bối của Lăng Vân tông và người nhà ở Hắc Thạch thành, cho nên hái xuống rất nhiều linh đào.
"Còn chưa đủ?"
"Tên tiểu tử nhà ngươi thật là tham."
Bên tai Trần Mục vang lên giọng nói khàn khàn, hắn bị giọng nói này dọa sợ không nhẹ, cách nhau xa như vậy mà vẫn có thể truyền âm chắc chắn là cao thủ.
Hắn đoán rằng là Bạch Viên đang nói chuyện.
Trần Mục lập tức thu liễm lại, hắn nhìn chỗ cao nhất trên cây đào, nơi đó có quả đào màu vàng, tỏa ra mùi thơm nồng nàn.
Trần Mục có chút đau lòng, cảm giác mình vì hạt vừng mà đánh mất quả dưa hấu, nếu như lấy được quả đào màu vàng kia thì không biết sẽ có được sức mạnh như thế nào.
Rời khỏi gốc đào thần kì này, Trần Mục dẫn theo đám tiểu bối tiếp tục tìm kiếm Thanh Vân tiên phủ.
Huyễn Điệp ở bốn phía xung quanh đang giúp hắn tìm kiếm, nhưng đều không thấy bóng dáng của tiên phủ, ngược lại là tìm được rất nhiều linh dược có phẩm giai rất cao.
Trần Mục còn chia cho đám tiểu bối một phần linh dược, bọn họ đi theo hắn, được chia chút đồ tốt là dĩ nhiên, hắn có được lượng lớn linh dược, vả lại Bạch Viên cũng không nói gì, xem ra linh dược có thể lấy tùy ý.
Tiểu bối bình thường đến nơi sâu trong Thanh Vân, đừng nói là tìm linh dược, còn thường xuyên có tiểu bối lạc đường ở trong này, vì vậy mà lỡ mất thời gian leo lên đỉnh.
Trần Mục tiếp tục dẫn đám tiểu bối đi thu hoạch lượng lớn linh dược, còn phong phú hơn cả phần thưởng của tông môn.
Rất nhanh, non nửa ngày đã trôi qua, đám người Trần Mục còn chẳng thấy được cái bóng của Tiên Phủ, nơi sâu trong Thanh Vân hiển nhiên là một vườn thuốc.
Bí cảnh Thanh Vân không lớn, chẳng lẽ Thanh Vân tiên phủ còn có thể được giấu dưới lòng đất chắc?
Tới gần giữa trưa, Trần Mục dẫn theo đám tiểu bối rời khỏi nơi sâu trong Thanh Vân, thành tích của Thanh Vân đại hội là quan trọng nhất, tiếp tục trì hoãn có thể sẽ ảnh hưởng đến thành tích.
Huyễn Điệp của hắn vẫn còn ở trong núi tìm đường, Huyễn Điệp không chịu ảnh hưởng của cấm chế, tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với các tiểu bối còn lại, ngay cả Huyễn Điệp cũng không tìm được đường thì những tiểu bối còn lại càng không cần phải nghĩ.
"Các ngươi chạy tới núi Thanh Vân trước, ta sẽ theo sau." Trần Mục vẫn còn muốn tiếp tục tìm kiếm Thanh Vân tiên phủ.
La Bằng và Lâm Dịch có hơi bất ngờ, bọn họ còn muốn ôm bắp đùi của Trần Mục, nếu Trần Mục có việc, bọn họ cũng không muốn gây thêm phiền phức.
Trần Mục dùng niệm lực truyền âm: "Triệu sư điệt, ngươi dẫn bọn họ đi theo con hồ điệp này đi."
Triệu Tư Tư có thể cảm nhận được sự tồn tại của Huyễn Điệp, khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta mang theo nụ cười: "Tiểu sư thúc yên tâm, chúng ta chờ ngài ở phía trước."
Tốc độ của Trần Mục nhanh hơn bọn họ rất nhiều, đợi lát nữa có thể đuổi theo bọn họ, nếu như bọn họ đi theo mình, đợi chút nữa ngược lại rất vướng víu.
Hắn tiếp tục tìm kiếm Thanh Vân tiên phủ.
Trong mắt Trần Mục hiện lên kim quang, hắn xác định bản thân chưa từng gặp qua những thiên kiêu này, bọn họ thậm chí còn chưa từng lộ mặt ở Thanh Vân trấn.
"Cố ý ẩn nấp đến tận giờ, xem ra là thật sự có thế lực muốn nhằm vào ta." Trong tay Trần Mục xuất hiện Vô Song, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
"Ta hỏi các ngươi hai vấn đề, trả lời được thì các ngươi có thể sống sót mà rời đi."
Trần Mục muốn cho bọn họ cơ hội sống tiếp, nhưng bốn vị tiểu bối Kiếm Vương này đồng thời xuất kiếm, trong rừng vang lên tiếng sấm, kiếm quang chói mắt.