"Sư tỷ, được tỷ bảo vệ, khẳng định không thành vấn đề gì." Trần Mục muốn đến đánh dấu Táng Tiên địa.
Khương Phục Tiên mỉm cười lắc đầu: "Nếu như cường giả Kiếm Thánh có thể cưỡng ép vào bí cảnh kia, đừng nói là tạo hóa, mà ngay cả nấm mồ cũng sẽ không thấy đâu."
"..."
"Vậy được rồi."
Trần Mục không dám tùy tiện đi nữa.
Trong đôi mắt Khương Phục Tiên hiện lên tia sáng: "Đông Hoang Táng Tiên địa cũng là nơi huấn luyện không tồi, nếu đệ không sợ chịu khổ, sư tỷ có thể đưa đệ vào."
"Sư tỷ, không phải tỷ vừa nói bên trong rất nguy hiểm sao?" Có thể khiến cho Khương Phục Tiên nói nguy hiểm, bên trong Táng Tiên địa khẳng định có nguy hiểm rất lớn.
Khương Phục Tiên sờ sờ đầu Trần Mục: "Sư tỷ tự nhiên có biện pháp bảo vệ được đệ."
"Sư tỷ, đệ muốn đi!"
Trần Mục muốn nắm bắt cơ hội để trở nên mạnh mẽ hơn.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Mục nói tin tức muốn rời Hắc Thạch thành cho phụ mẫu, Trần Nghiêm và Đường Uyển dặn dò hắn phải tu hành cho tốt, phải nghe lời tông chủ.
Trần Dĩnh luyến tiếc Trần Mục rời đi, đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn theo ca ca.
Trần Mục nhẹ nhàng xoa đầu muội muội: "Dĩnh Dĩnh ngoan, lần sau ca ca lại mang điểm tâm về cho muội, ở nhà phải nghe lời phụ thân và mẫu thân, phải chăm sóc tốt cho đệ đệ."
"Ừm."
Trần Dĩnh quyệt mắt gật đầu.
Trần Mục tiếp tục nói lời tạm biệt với Yến Lang Nguyệt và đại bá, cuối cùng chạy đến tổ trạch nói lời tạm biệt với gia gia, hắn lấy ra rất nhiều linh dược và linh đan.
"Tiểu Mục, ngươi cứ giữ lại cho mình đi."
"Gia gia bây giờ đã đột phá đến Kiếm Hậu, thọ nguyên đã tăng lên gấp bội, đã cảm thấy mỹ mãn rồi."
Trên mặt Trần Thiên Nam lộ ra nụ cười.
Trần Mục đặt tài nguyên tu luyện ở tổ trạch, sau đó phất tay: "Gia gia, người trở thành Kiếm Hậu, hoàn toàn có thể thử đột phá lên Kiếm Vương."
"Đứa nhỏ này."
Trần Thiên Nam nhìn Trần Mục rời đi.
Trần Mục lấy ra lượng lớn tài nguyên, Trần Thiên Nam lo lắng Trần Mục tu luyện bị ảnh hưởng, ông ta không biết Trần Mục bây giờ có rất nhiều tài nguyên.
Bây giờ hắn có tài nguyên nhiều đến mức dùng không hết, trong tay còn có rất nhiều bình cao giai linh dịch, ba gốc cực phẩm linh dược cũng không có thời gian để hấp thụ.
Đột phá Kiếm Vương nói thì đơn giản, nhưng Kiếm Vương ở Bắc Hoang đều là cấp bậc trưởng lão tông môn.
Trần Thiên Nam bất đắc dĩ lắc đầu, những tài nguyên này ông ta sẽ không động tới, chuẩn bị để lại cho tiểu bối Trần gia: "Bọn họ mới là tương lai của Trần gia."
Cổng thành phía Đông.
Băng Điểu lơ lửng ở trên cao.
Khương Phục Tiên ngồi trên lưng Băng Điểu.
"Sư tỷ!"
Trần Mục vừa gào lên vừa chạy tới.
Khóe miệng Khương Phục Tiên hơi nhếch lên.
Nàng ta giơ bàn tay như ngọc lên, ngón tay nhỏ vươn ra lực lượng cường đại khiến Trần Mục bị ép phải giảm tốc độ lại.
Cuối cùng Trần Mục nửa quỳ gối trước mặt Khương Phục Tiên, ngón tay nhỏ vươn ra chống mi tâm hắn, cảm giác kia có chút lạnh, rất tỉnh táo.
Khương Phục Tiên liên tục chọc Trần Mục hai cái.
Trần Mục chỉ có thể ôm trán ngồi xuống.
"Muốn ôm sư tỷ?"
"Vừa rồi quá kích động, thu lại." Trần Mục còn muốn ôm vị hôn thê nhưng bị Khương Phục Tiên nhìn ra, không cho hắn cơ hội.
"Mao mao~"
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thò đầu ra.
Trong lòng Trần Mục cũng sắp không chứa nổi được bọn chúng.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Khương Phục Tiên thấp giọng nói: "Táng Tiên địa rất nguy hiểm, đệ mang chúng nó theo làm cái gì?"
Trần gia có Đại Tráng, chúng nó sợ, còn có Trần Dĩnh và Trần Hãn cũng thích đuổi theo chúng nó.
"Hai nhóc này không muốn ở lại Trần gia, đệ cũng chỉ có thể mang theo." Trần Mục có chút bất đắc dĩ, vốn còn muốn để cho bọn nó ở lại Trần gia.
Trần Mục thường xuyên cho chúng nó ăn linh dịch, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thông minh hơn mèo con bình thường, hai tròng mắt chúng sáng ngời, đây là biểu hiện của sự thông linh.
"Mao mao~"
Chúng nó lại muốn ăn thêm lần nữa.
Sau khi Trần Mục cho chúng ăn mấy giọt linh dịch, hai nhóc kia rất nhanh cuộn mình lại.
Sắp xếp cho chúng xong.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Mục nghiêm túc nói: "Sư tỷ, đệ có thể ôm eo của tỷ không?"
"Đệ còn nhỏ, ôm không được."
Trong mắt Khương Phục Tiên có chút hoang mang, nàng ta không biết vì sao Trần Mục lại hỏi loại vấn đề kỳ quái này.
"Sư tỷ, đệ muốn thử xem."
"Tiểu sư đệ, không muốn sống nữa sao?"
Trần Mục thấy Trần Hạo ôm Tạ Nhã, trong lòng có chút hâm mộ, vì thế lấy hết dũng khí: "Sư tỷ, có thể đánh cược như hai lần trước không?"
"Đánh cược?"
"Để sư tỷ ngẫm lại."
Khương Phục Tiên cảm thấy rất thú vị.
Nàng ta nắm tay chống hai gò má suy nghĩ một chút, sau đó nhướng mày cười khẽ: "Tiểu sư đệ, nếu như đệ kể chuyện cười, khiến sư tỷ cười thành tiếng, thì tính là đệ thắng."
Trần Mục còn tưởng rằng muốn hắn trở thành Kiếm Thánh, trở thành Kiếm Thánh không chừng phải cần vài năm, kể chuyện cười quả thực chính là cho không.
"Sư tỷ, đệ thắng chắc rồi."
"Sư tỷ vừa rồi thiếu chút nữa đã cười rồi."
Khương Phục Tiên nghẹn không cười ra tiếng, biểu cảm tự tin của Trần Mục rất đáng yêu.
Trần Mục nhướng mày, thanh thúy nói: "Sư tỷ, rất lâu trước kia Kiếm Tiên trở về phát hiện nữ nhi sống trong một cái ổ chó, ông ta ra lệnh một tiếng, trăm vạn kiếm tu chạy tới cũng sửa lại cho ông ta một cái ổ chó."
Khuôn mặt của Khương Phục Tiên không có gì thay đổi, nàng ta chớp mắt, nói: "Một kiếm của Kiếm Tiên có thể giết hàng vạn người, đệ xem bọn họ là đồ ngốc à?"
"..."
"Vốn dĩ là chuyện cười mà..."
Suy nghĩ của Trần Mục bị vị hôn thê cắt đứt, khẽ thở dài nói: "Sư tỷ, đệ lựa chọn từ bỏ."
Khương Phục Tiên sờ sờ đầu của hắn, cổ vũ nói: "Không sao cả, sư tỷ có thể ôm đệ."
"..."
"Mỗi trăm năm Đông Hoang Táng Tiên mở ra một lần, nơi đó là nơi tiểu bối Kiếm Vương tu luyện thám hiểm bí cảnh, có được năng lượng thiên địa cực kỳ nồng đậm."
"Cứ cách trăm năm?"
"Còn năm năm nữa là lần mở ra sau."
Trần Mục nghi ngờ nói: "Sư tỷ, nói như vậy, chúng ta phải đợi thêm năm năm nữa mới có thể vào Táng Tiên địa?"