Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 210

 Lăng Vân tông, Tử Vân phong. 

 Ánh mặt trời trên núi rực rỡ, Khương Phục Tiên và Triệu Phi Yến ngồi nói chuyện phiếm bên ngoài động phủ. 

 "Phi Yên, con đã đạt tới Kiếm Vương đỉnh phong, đã đến lúc đột phá rồi." Khương Phục Tiên nhìn Triệu Phi Yến, trong mắt mang theo kỳ vọng. 

 Triệu Phi Yến có chút kinh ngạc: "Sư phụ, con còn muốn đoạt lại đệ nhất Thiên bảng, hơn nữa mấy năm nữa Táng Tiên địa sẽ mở ra." 

 Khương Phục Tiên trịnh trọng nói: "Thiên bảng không quan trọng, sư phụ tin tưởng năng lực của con, con cứ chuẩn bị đột phá, sư phụ sẽ tặng cho con tạo hóa khác." 

 Vẻ mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yến mang theo nghi hoặc: "Sư phụ, so với tạo hóa của Táng Tiên địa thì sao?" 

 "Tạo hóa ở Táng Tiên địa đương nhiên càng nhiều, sư phụ chỉ có thể cho con vào Lăng Vân các." Khương Phục Tiên đưa tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Phi Yến. 

 "Lăng Vân các!" 

 Trong mắt Triệu Phi Yến mang theo kích động. 

 Lăng Vân các là cấm địa của Lăng Vân tông, chỉ có tông chủ hoặc là tiểu bối tông chủ lựa chọn mới có thể tiến vào Lăng Vân các, bên trong có truyền thừa của các đời tông chủ. 

 Tiến Lăng Vân các cũng có nghĩa là ứng cử viên của tông chủ, tương lai rất có khả năng trở thành tông chủ, đó là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời Triệu Phi Yến. 

 Trong đó không chỉ có truyền thừa tạo hóa, mà còn được nhiều sự chấp nhận, có thể được sư phụ chấp nhận, Triệu Phi Yến vui vẻ hơn so với nhận được phần thưởng gì đó. 

 "Sư phụ, gần đây con đã rất lâu không thấy sư thúc, sao hắn lại biến mất?" 

 Triệu Phi Yến có hỏi thăm Trần Mục, nhưng không ai biết tin tức gì của hắn. 

 "Hắn ở bên ngoài tu hành." 

 Khương Phục Tiên không muốn nói nhiều về Trần Mục, nàng ta chậm rãi đứng dậy, để lại bình bạch ngọc, dịu dàng nói: "Phi Yến, những đan dược này có thể giúp con đột phá, chờ sau khi đột phá xong, sư phụ sẽ đưa con vào Lăng Vân các." 

 "Đa tạ sư phụ." Triệu Phi Yến đứng dậy, trên mặt là nụ cười ngập tràn vui sướng. 

 So với huyết mạch đặc biệt của Lâm Diệu Ngữ, chiến tích huy hoàng của Trần Mục, Triệu Phi Yến với tư cách là đại sư tỷ của Lăng Vân tông, có vẻ có chút bình thường. 

 Tiêu Vân đuổi sát phía sau, còn có tiểu bối thiên kiêu như Thẩm Trạch và Triệu Tư Tư, bây giờ áp lực của Triệu Phi Yến cực kì lớn, trong khoảng thời gian này nàng ta cũng đang khắc khổ tu luyện, không dám lơ là. 

 Hôm nay Khương Phục Tiên giá lâm đến Tử Vân phong, tán gẫu với nàng ta rất nhiều, sau khi được sư phụ chấp nhận, lòng tin của Triệu Phi Yến đã tăng lên gấp bội. 

 "Sư phụ, con vừa đột phá đã tiến vào Lăng Vân các, có thể có người lên tiếng phản đối không?" 

 "Ai dám phản đối sư phụ?" 

 Khương Phục Tiên nhướng mày sau đó rời đi, Triệu Phi Yến hưng phấn cầm lấy bình bạch ngọc, trong mắt tràn đầy kích động: "Vẫn là sư phụ thương con nhất." 

 Chỉ cần vào Lăng Vân các, là có thể thực sự có thân phận của thiếu tông chủ, Triệu Phi Yến quyết định mau chóng đột phá, sớm tiến vào Lăng Vân các tiếp nhận truyền thừa một chút. 

 Khương Phục Tiên tới Ngạo Kiếm phong. 


 Nàng ta ngâm chân trong dòng suối phía sau núi, sau khi nghỉ ngơi thoải mái thì đến sườn núi cắt tỉa hoa cỏ, xung quanh đã được xử lý gọn gàng sạch sẽ. 

 Khương Phục Tiên nhàn nhã nằm trong rừng trúc. 

 Là tông chủ của Lăng Vân tông, cuộc sống của nàng ta tương đối nhàn nhã, cho dù có thời gian làm việc cũng là tận lực giao cho Tần Nghê Thường. 

 Nửa năm sau, Táng Tiên địa, Thánh Dược viên. 

 Kim quang rực rỡ tràn ra khỏi hang động. 

 Trần Mục mở con ngươi màu vàng ra, lần bế quan này của hắn chẳng những hấp thu Bán Thục Thánh Quả, mà còn sử dụng hết các linh dược cực phẩm để luyện hóa. 

 Hắn đã thành công mở được Kiếm Cung trong thân thể, bên trong Kiếm Cung có không gian rất lớn, bên trong có kim sắc hải dương, bản mạng kiếm treo ở giữa. 

 Nơi này có thể dung nạp linh lực càng lớn. 

 Kim Bản Mệnh Kiếm vừa đúng hai mét. 

 Vừa đúng hai mét, cũng có nghĩa là thực lực bây giờ của Trần Mục là Nhị phẩm Kiếm Hoàng sơ kỳ. 

 Chiều dài của bản mệnh kiếm có liên quan đến thực lực, thực lực càng mạnh thì bản mệnh Kiếm Cung càng dài. 

 Trần Mục nhìn thấy ở trong sách cổ, từng có cường giả tu luyện ra cự kiếm đâm xuyên bầu trời. 

 Bản mệnh kiếm dài hai mét không tính là cái gì, chỉ là ở thời đại bây giờ, Kiếm Hoàng thì cũng cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đặt ở phía sau Tiên Môn, Kiếm Hoàng có thể tính là cái gì? 

 Trần Mục không có kiêu ngạo. 

 "Meo~" 

 "Meo meo~" 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngồi xổm, ánh mắt bọn chúng chờ mong nhìn vào Trần Mục. 

 Trần Mục lấy ra một chuỗi linh quả màu tím, linh quả lớn như quả việt quất, nhìn có vẻ nhỏ, bên trong có rất nhiều năng lượng. 

 Hắn đích thân cho chúng ăn linh quả 

 Sau đó Trần Mục đặt linh quả trên mặt đất, nghiêm túc nói: "Không được giành giật, hiểu chưa?" 

 "Meo meo." 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch gật đầu. 

 Hai tiểu tử nằm sấp xuống ăn linh quả, màu sắc của chúng không giống nhau, nhưng tư thế ăn uống và động tác vẫy vẫy cái đuôi sang trái phải lại giống nhau. 

 Trần Mục khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của chúng nó, có thể cảm nhận được linh lực sinh ra trong cơ thể chúng, có thể sinh ra linh lực cũng đã bất phàm. 

 "Không biết tạo hóa nào ở gần đây." Trần Mục lấy bản đồ ra quan sát, hắn chuẩn bị đi hết Tạo Hóa địa ở Táng Tiên địa một lượt. 

 Sau khi Tiểu Bạch ăn no, nhìn Tiểu Hắc đang ngấu nghiến bên cạnh, bàn tay nhỏ đầy thịt đánh lên đầu nó, Tiểu Hắc tiếp xúc thân mật với mặt đất. 

 "Meo~" 

 Tiểu Hắc đuổi theo, Tiểu Bạch chạy. 

 Chúng nó "đánh nhau" trong hang động. 

 "Đến đây!" 

 Trần Mục nghiêm túc nói. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngoan ngoãn đến gần, bọn nó đều cọ vào ống quần của Trần Mục, ánh mắt Tiểu Hắc ủy khuất kêu: "Mao mao ~" 


 Hai đứa nó đồng thời duỗi thắt lưng, bộ dạng lười biếng, thoải mái lăn lộn dưới ánh mặt trời. 

 Trần Mục đang nghiên cứu bản đồ, gần đó có hai Tạo Hóa địa cách rất gần nhau. 

 Tinh Lạc hồ và Đăng Tiên địa. 

 Trần Mục quyết định đến Tinh Lạc hồ trước, bởi vì nơi đó không có màu đỏ, tương đối an toàn, Đăng Tiên địa có gạch đỏ để sau tương đối thích hợp hơn.

Bình Luận (0)
Comment