Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 211

 

 Trần Mục dùng hai tay ôm lấy Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, sau đó bay lên trời, sử dụng Niết Bàn Hô Hấp pháp, phía sau xuất hiện cánh chim màu vàng. 

 Trong chớp mắt hắn đã bay xa mấy trăm mét, đây chính là tốc độ sau khi đột phá đến Kiếm Hoàng, tốc độ của Trần Mục có thể so với hung thú viễn cổ. 

 Tốc độ của Trần Mục vượt xa Kiếm Hoàng phổ thông, đây vẫn là trạng thái bình thường, nếu như xuất ra toàn lực, Kiếm Thánh cũng khó có thể đuổi kịp hắn. 

 Hai ngày sau. 

 Trần Mục đến Tinh Lạc hồ. 

 Áp lực gần đó tăng lên đáng kể. 

 Hồ nước chỉ có khu vực mấy trăm mét, gần đó bao phủ cực quang đủ màu sắc, thoạt nhìn rất đẹp, trong hồ còn có rất nhiều hòn đảo hình tròn nổi lên trên mặt hồ, đó là những vì sao bị phá hủy. 

 Trên bản đồ đánh dấu có ghi trong hồ nước đều là ngôi sao rơi xuống, những ngôi sao này là trước kia bị cường giả Chân Tiên chém xuống, còn chút quy tắc tinh thần của Chân Tiên năm đó còn lưu lại trên mảnh vụn. 

 Thời đại không có tiên, cường giả có thể hái sao chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng mà Lăng Vân tông có hai vị tồn tại như vậy, Khương Phục Tiên thậm chí có thể búng chỉ phán tinh, đó là thứ mà chỉ có Chân Tiên mới có thể làm được. 

 Khương Phục Tiên với thân thể phàm nhân, so sánh Chân Tiên, mục tiêu của Trần Mục không cao, không cần thiên hạ vô địch, có thể xếp dưới vị hôn thê là được. 

 Tinh Lạc hồ rất đẹp, bởi vì ánh sao đều ở trong hồ nước, mặt nước gợn sóng ánh sáng muôn màu muôn vẻ, Tinh Lạc hồ rất nhỏ thoạt nhìn lại rất rộng lớn, có thể là do nó chứa cả sao trời. 

 Trần Mục đáp xuống bên ngoài Tinh Lạc hồ, có gió nhẹ theo mặt hồ thổi tới. 

 Cả người Trần Mục cũng nổi da gà, bỗng nhiên thất thần, cứ như là có vô số đao kiếm đánh tới. 

 Hắn nhìn kỹ lại, căn bản không có đao kiếm nào, cho dù có sử dụng Pháp Nhãn Kim Đồng, ở bốn phía cũng chỉ nhìn thấy những điểm sáng rực rỡ. 

 Đó là ảo giác. 

 Muốn cảm nhận được quy tắc ở cự ly gần, Trần Mục chỉ có thể để Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ở lại bên ngoài, chúng nó không chịu nổi áp lực cường đại của Tinh Lạc hồ. 

 "Những linh quả này giữ lại ăn từ từ." 


 "Có thể ta phải rời đi rất lâu, các ngươi ở chỗ này không được chạy lung tung." 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch ngoan ngoãn gật đầu. 

 Trần Mục đi về phía hồ nước, áp lực gần đó càng ngày càng mạnh, trên người cứ như đang gánh cả quả núi, càng tới gần hồ nước áp lực càng lớn. 

 Trần Mục đi tới bên cạnh Tinh Lạc hồ, đi xa hơn nữa chính là Tinh Lạc hồ, nước hồ trong suốt thấy đáy, bên trong có vì sao, còn có hài cốt. 

 Hắn nhắm mắt lại, bên tai xuất hiện tiếng gió, Trần Mục cẩn thận lắng nghe Tinh Lạc hồ, cảm ứng cảnh tượng xung quanh xuất hiện thay đổi. 

 Trần Mục lần nữa mở mắt, cảm giác mình đang ở trong biển sao mênh mông, hắn bước về phía trước, lang thang trong vô số tinh huy. 

 Trong chớp mắt, giấc mơ trở lại thời cổ đại. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nằm ở bên ngoài Lạc Tinh Hồ, chúng nó nhìn Trần Mục đi lại bên bờ hồ, hai cái đuôi vui vẻ vẩy tới vẩy lui. 

 Rất lâu sau Trần Mục đi đến giữa Tinh Lạc hồ, hắn đứng trên mảnh vụn sao khổng lồ, sau đó ngồi xếp bằng, tiếp tục cảm ngộ quy tắc nơi này. 


 Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong mắt không phải là cực quang tràn lan, mà là biển sao vô tận. 

 Có hào quang chói mắt xông về phía tinh hải, sau đó có ngôi sao rơi xuống, Trần Mục nhìn ngôi sao bên cạnh không ngừng ngã xuống. 

 Hắn nhìn thấy kiếm quang, đao mang, thương mang, có năng lượng các loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ. 

 Bên tai vang lên tiếng gió, tiếng mưa, tiếng sấm, các loại thanh âm, muôn vàn đại đạo chỉ cần nắm giữ một đại đạo là có thể lên đỉnh cao. 

 Bây giờ đều là lấy kiếm chứng đạo làm chủ, Man tông lấy thân thể để chứng đạo, Tà tông lấy giết chóc để chứng đạo, những thứ này cuối cùng cũng chỉ là số ít. 

 Về phần vì sao lại hình thành cục diện như vậy, Trần Mục cũng không rõ nguyên nhân trong đó, muôn vàn đại đạo, cùng chung một hướng, quy tắc lưu lại ở Tinh Lạc hồ cũng có thể dùng để hấp thu cảm ngộ. 

 Trần Mục bắt đầu hấp thu cảm ngộ quy tắc mà Tinh Lạc hồ lưu lại, chỉ là quá trình này dài dằng dặc, muốn nắm giữ quy tắc trong đó cực kỳ khó khăn. 

 Nơi này cũng chỉ là lưu lại mảnh vỡ quy tắc, không phải quy tắc hoàn chỉnh, rất khó để dựa vào những mảnh quy tắc này đi lĩnh ngộ quy tắc hoàn chỉnh. 

 Thời gian chậm rãi trôi qua. 

 Trong vô thức một năm rưỡi đã trôi qua. 

 Quy tắc lưu lại trong Tinh Lạc hồ càng ngày càng ít, thân thể của Trần Mục càng phát ra không linh, hắn không thể nắm giữ quy tắc lại kiến tạo ra Kiếm Vực. 

 Trần Mục mở mắt ngay lập tức, cả tòa Tinh Lạc hồ cũng bị bao phủ trong sương mù màu xám mờ ảo, hắn mở ra Hỗn Độn Kiếm Vực thuộc về mình. 

 Hỗn Độn Kiếm Vực, bên trong tồn tại các mảnh vụn quy tắc, thân thể của Trần Mục ẩn giấu trong sương mù màu xám, có thể ẩn giấu được khí tức một cách hoàn mỹ. 

 "Vị hôn thê có thể tu luyện ba ngàn loại kiếm ý, có lẽ cũng là có được mảnh vỡ quy tắc ở nơi này." 

 Muốn chỉ dựa vào bản thân để tu luyện ra ba ngàn kiếm ý cực kỳ khó khăn, cho nên Trần Mục mới có suy đoán như vậy. 

 Trần Mục thành công nắm giữ Kiếm Vực, bình thường đều là Kiếm Thánh mới có thể nắm giữ được, so với Kiếm Hậu nắm giữ kiếm ý thì độ khó còn cao hơn rất nhiều. 

 Nắm giữ Kiếm Vực, Trần Mục đã thật sự có được sức mạnh gọi là Bản Kiếm Thánh, đương nhiên là loại Kiếm Thánh phổ thông như Lâu Nhạc Dương và Dư Tung này, gặp Kiếm Thánh tiền bối thật sự, hắn chỉ có thể gọi vị hôn thê.

Bình Luận (0)
Comment