Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 280

 Nam Hoang, Lăng Vân tông. 

 Ba vị Kiếm Tiên đạp không đi đến. 

 Ngay phía chính giữa là lão giả hạc phát đồng nhan, trên người mang một bộ bạch y, tiên phong đạo cốt, vô cùng xuất trần. 

 Đi theo phía sau là hai thanh niên đang cầm tiên kiếm, nhìn bọn họ tuổi trẻ như vậy nhưng cũng đã tu luyện mấy ngàn năm. Lão giả đang dẫn đầu đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng. 

 Bất kể là số lượng hay là thực lực, bọn họ đều mạnh hơn hai vị đại Kiếm Tiên của Thanh Đồng thành. 

 Ngay lúc bọn họ xuất hiện tại Lăng Vân tông toàn bộ núi non đều chấn động. Năng lượng trên người Kiếm Tiên vô cùng đáng sợ, thế nên mới khiến cho đất rung núi chuyển, tất cả bọn tiểu bối xung quanh đều bị kinh động. 

 Bọn họ nhìn lên ba bóng dáng trên không trung, cả người không nhịn được đang run rẩy, trong mắt các cường giả tông môn đều mang theo vẻ hoảng sợ. Tần Nghê Thường đứng trên đỉnh núi Lạc Hà phong, ánh mắt của nàng ta mang theo nghi hoặc, tại sao Hộ Tông Đại Trận lại không mở ra? 

 Chẳng lẽ sư tôn vẫn không phát hiện ra? 

 Biểu cảm của các trưởng lão Lăng Vân tông vô cùng tuyệt vọng, đó chính là Kiếm Tiên, không thể nào sinh ra ý nghĩ phản kháng. Nếu như có một vị còn nói được, đằng này lại có đến ba vị… 

 Hơn nữa tông chủ Khương Phục Tiên cũng không có ở đây. 

 “Thứ cho lão hủ không đón tiếp được từ xa, nếu như các vị không chê, mong đến hàn xá uống ly trà.” 

 Từ chỗ sâu bên trong của Lăng Vân tông có một giọng nói hùng hồn vang lên, vô số tiểu bối và trưởng lão mới phục hồi lại tinh thần, bọn họ còn có Thái Thượng trưởng lão. Ba vị Kiếm Tiên nháy mắt đã xuất hiện trên đỉnh núi Trích Tinh phong. 

 Tính ra đỉnh núi này cũng không cao, thường ngày Tô Mân đều trồng hoa và trồng rau tại chỗ này, thoáng nhìn giống như tiểu viện nông gia. Hoàn cảnh như vậy khiến cho tất cả Kiếm Tiên vô cùng kinh ngạc. 

 Đệ tử Lăng Vân tông nhìn về phía Trích Tinh phong, nếu như muốn hóa giải nguy cơ này, chỉ có thể dựa vào Thái Thượng trưởng lão. 

 Phía trước trúc ốc vừa vặn có ba cái ghế trống. 

 Lão giả bạch y ngồi vào phía đối diện Tô Mân, cách ăn mặc của bọn họ tương tự, chẳng qua quần áo của Tô Mân cũ hơn. 

 Phía trên bàn gỗ có bàn cờ, trắng đen đan xen, vốn dĩ bàn cờ này do Tô Mân tự mình ngồi chơi. Không nghĩ đến Kiếm Tiên lại đến bái phỏng, trên mặt ông ta mang theo nét tươi cười. 

 Tô Mân vẫn chưa được gặp qua Kiếm Tiên sống, nhưng mà Kiếm Tiên chết ông ta đã từng gặp qua, hơn nữa còn gặp qua rất nhiều. 

 Ông ta châm trà cho lão giả bạch y. 

 Hai vị thanh niên đứng phía sau lưng lão giả, có thể nhìn ra được địa vị của lão giả này rất cao. 

 Lão giả bạch y bưng chén trà lên, hơi nhấp môi: “So với trà của Tiên giới, vẫn kém hơn rất nhiều.” 

 “Không ngại thử lại một lần nữa chứ.” 

 Trên mặt Tô Mân mang theo nụ cười. 

 Lão giả bạch y lại nhấp môi thêm một lần nữa, hơi thở của ông ta thở ra làn sương trắng, sau đó gật đầu: “Thật sự không tệ, có thể xem là thượng phẩm, đáng tiếc ta không mang theo lá trà tiên thụ, bằng không có thể đưa cho đạo hữu nếm thử.” 

 Tô Mân cười, ông ta đặt con cờ trắng lên trên bàn cờ. 

 Lão giả bạch y nhìn ván cờ, cảm thấy hứng thú: “Đạo hữu thích chơi cờ?” 

 “Chỉ là nhàm chán, giết thời gian một chút.” 

 Thường ngày Tô Mân thích uống trà dưỡng sinh. 


 Hai vị thanh niên nhíu mày, bọn họ chỉ có thời gian một chén trà nhỏ, không thể trì hoãn ở chỗ này lâu. Vậy mà Chu trưởng lão còn có tâm tình uống trà nói chuyện phiếm. 

 Chu Hồng Minh mỉm cười: “Ta thấy đạo hữu cũng không có nhiều thời gian, không bằng theo ta đăng thiên.” 

 “Thật ra là ngược lại, ta muốn chờ đến ngày hóa thành bụi đất, bay tiêu tán theo gió.” Tô Mân lắc đầu. 

 Chu Hồng Minh trầm giọng, nói: “Người không tu hành sẽ muốn tu hành, người tu hành lại muốn trường sinh, người đã được trường sinh sẽ muốn vĩnh sinh. Thật sự đạo hữu không có dục vọng hay sao?” 

 “Dục vọng đương nhiên là ta có, ta chỉ là muốn có một tiểu thiên địa thuộc về bản thân mình.” Tô Mân không muốn phải rời khỏi Lăng Vân tông, càng đừng nói đến việc lên trời. 

 Chu Hồng Minh cũng không tiếp tục khuyên nữa, khẽ cười nói: “Đạo hữu, chắc hẳn ngươi biết vì sao ta lại đến đây.” 

 “Nếu là bằng hữu, thì hoan nghênh.” Nét cười trên mặt của Tô Mân dần dần biến mất. 

 Chu Hồng Minh vươn tay chỉ về phía vòm trời, sau đó quân cờ màu đen rơi xuống bàn cờ. Trong nháy mắt bàn cờ chuyển đen, quân cờ kia cháy lên hỏa quang. 

 Trong mắt hai vị thanh niên có chút kinh ngạc. 

 Cho dù là đại Kiếm Tiên, ở thế giới sau Tiên Môn cũng không cách nào dùng tay không trích tinh. Nhưng mà trên phàm gian, bọn họ lại có được năng lượng hủy thiên diệt địa. 

 Tô Mân tỏ thái độ xem thường, Chu Hồng Minh khẽ nhíu mày. Sau đó hai vị thanh niên Kiếm Tiên đồng thời ngẩng đầu, bọn họ nhìn đại tinh tái nhợt rơi xuống, toàn bộ đệ tử Lăng Vân tông đều tận mắt nhìn thấy sao băng. 

 Trong mắt Tần Nghê Thường mang theo kích động. 

 Đó chính là phương hướng của Trích Tinh phong. 

 Chu Hồng Minh từng nghe nói sự tồn tại của cực cảnh siêu việt phàm trần nào đó, có thể đột phá được quy tắc trói buộc, trực tiếp câu thông thiên địa, cái loại sức mạnh to lớn này thật sự đáng sợ. 

 Trích Tinh phong trở nên an tĩnh. 

 Chu Hồng Minh trịnh trọng nói: “Trong hoàn cảnh như vậy, có loại thủ đoạn như vậy, lão phu cảm thấy rất bội phục. Hy vọng đạo hữu có thể vì các đệ tử Lăng Vân tông mà nghĩ lại.” 

 “Ngươi không cần phải uy hiếp ta.” Tô Mân nâng chung trà lên uống một ngụm, biểu tình bình thản.

Bình Luận (0)
Comment