Chu Hồng Minh nhìn về phía hoa cỏ trong viện: “Ở trong mắt ngươi và ta, chúng sinh chẳng qua chỉ là cây cỏ, ta tưởng ngươi đối với cây cỏ cũng có cảm tình.”
Trong mắt hai vị thanh niên Kiếm Tiên hiện lên sự cao ngạo, bọn họ tiện tay là có thể hủy diệt được Lăng Vân tông. Cho dù lão giả trước mắt có được năng lực trích tinh, cũng không có khả năng đánh thắng được Kiếm Tiên, hơn nữa lại là ba vị Kiếm Tiên.
Đột nhiên Tô Mân đứng dậy, ông ta đưa lưng về phía ba vị Kiếm Tiên, đưa mắt nhìn về hướng Tiên Môn. Ông ta đưa tay vuốt ve trời xanh, trong nháy mắt, Tiên Môn khép lại.
Hai vị lão tổ Hồng Châu bị phản phệ, từ trên vòm trời rơi xuống hai đạo kim quang, nhanh chóng nổ tung. Cường giả Lăng Vân tông nhìn về phía bên đó, biểu tình mờ mịt.
Trích Tinh phong.
Đôi mắt của Chu Hồng Minh trợn lên.
Hai vị thanh niên Kiếm Tiên đều cảm thấy tức giận.
Tiên Môn đóng cửa, bởi vì nguyên tắc duyên số, bọn họ không còn cách nào mở ra bằng năng lượng của mình. Chỉ cần thiên kiếp giáng xuống, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết, không thể nghi ngờ.
Lạc Hà phong, Tần Nghê Thường vui mừng khôn xiết. Tiên Môn đã khép lại, toàn bộ Nam Hoang hiện tại chỉ còn có mỗi Tô Mân có thể mở ra Tiên Môn, nếu như bọn họ muốn rời đi, chắc chắn phải xem sắc mặt của sư tôn.
“Phá trời cũng không khó mà.”
Trên mặt Tô Mân hiện lên ý cười, lông mày Chu Hồng Minh cũng run hết lên. Khoảng thời gian vừa rồi vô cùng yên lặng, ông ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại được.
Hai vị thanh niên Kiếm Tiên đồng thời rút kiếm ra, toàn bộ Trích Tinh phong đều chấn động. Chu Hồng Minh khôi phục bình tĩnh rất nhanh, vội vàng xua tay, trầm giọng nói: “Thiên kiếp giáng xuống, Lăng vân tông cũng sẽ bị hủy diệt theo, ngươi muốn như thế nào?”
“Uống trà.”
“Ở xa đến là khách.”
Tô Mân cười nói.
Bàn cờ và ấm trà đều bay lơ lửng ở giữa không trung.
Hiện tại Chu Hồng Minh không có tâm tư uống trà, biểu tình nghiêm túc, nói: “Lão phu có đủ năng lực phá hủy Lăng Vân tông trước khi kiếp lôi xuất hiện.”
“Ta đã quen nhìn thấy sinh tử, ngươi nên thể hiện chút thành ý.” Tô Mân mỉm cười hiền lành.
Chu Hồng Minh nắm tay lại, sau đó lấy ra một lượng lớn thánh dược cùng với thánh đan. Tô Mân nhìn về phía hai vị thanh niên Kiếm Tiên kia, bọn họ cũng tương tự lấy ra một lượng lớn thánh dược và thánh đan, giá trị của những thứ đó vô cùng kinh người.
Tô Mân cười hỏi: “Tại sao Kiếm Tiên lại không có tiên dược và tiên đan?”
Sắc mặt của Chu Hồng Minh trầm xuống, ông ta lấy ra một lọ bình ngọc kim sắc. Tô Mân mở ra nhìn thử, bên trong có ba viên tiên đan kim sắc, ông ta khẽ lắc đầu: “Khác với những gì ta muốn, tuy rằng vẫn chứa một nguồn năng lượng rất lớn, nhưng chung quy lại thì vẫn là tiên đan chữa thương bình thường mà thôi.”
Tô Mân không dễ bị lừa dối đến như vậy.
“Tiên dược đều thuộc về động thiên tiên thổ, tiên đan càng là thứ hiếm hơn. Mong đạo hữu thứ lỗi.”
“Chỉ với một chút đan dược này, không đủ để ta ra tay.”
Kiếm khai Tiên Môn cần phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, cũng rất dễ bị phản phệ, cho dù là cường giả Kiếm Thánh đỉnh phong cũng sẽ không thử việc này một cách dễ dàng…
Chu Hồng Minh một lần nữa lấy trái cây kim sắc ra từ giới chỉ, quả kia chỉ lớn bằng một quả vải nhỏ. Loại trái cây kia mang theo một mùi hương nồng đậm, cho dù chỉ mới ngửi qua, cũng có thể đạt được một lượng lớn năng lượng.
Hai vị thanh niên Kiếm Tiên nhìn đến nuốt nước miếng, đó chính là tiên dược chân chính.
Tô Mân vô cùng vừa lòng.
Ông ta nhìn về phía hai vị thanh niên Kiếm Tiên.
Trong mắt bọn họ mang theo sát ý, Chu Hồng Minh cũng nhìn về hai vị thanh niên Kiếm Tiên đứng phía sau, bọn họ chỉ có thể gượng ép lấy ra mấy viên tiên thạch hiếm có.
Mây đen bắt đầu cuồn cuộn trên trời, phía sau lưng Chu Hồng Minh phát lạnh, ông ta cũng không ngồi yên được nữa, nhanh chóng đứng dậy, biểu cảm cung kính, nói: “Chỗ lão phu còn có hơn phân nửa bình tiên dịch, mong đạo hữu ra tay tương trợ.”
Đó chính là hơn nửa bình thanh triệt tiên dịch.
Tô Mân nhận lấy tất cả những tài nguyên quý hiếm đến từ Tiên giới, ông ta cười nói: “Đừng vội, đừng vội. Người ở xa đến là khách, ngồi thêm một chút đi.”
“Đạo hữu, lão phu đã biết sai, mọi người đều lùi một bước, vĩnh viễn không tái phạm.” Chu Hồng Minh nhận sai.
Mây trên không trung ngày càng đen.
Tay Tô Mân nắm lấy kiếm chỉ, giơ tay lên, vòm trời Tiên Môn lại mở ra một lần nữa. Có thể mở ra Tiên Môn một cách dễ dàng như thế, ba vị Kiếm Tiên đều vô cùng giật mình.
Tần Nghê Thường và trưởng lão Lăng Vân tông đều biết, chỉ có mỗi trưởng lão có thể mở ra Tiên Môn, lão nhân gia của bọn họ và Kiếm Tiên nhất định đã đạt được giao dịch.
Sau khi Tiên Môn được mở ra, Tô Mân liền thu tay lại, chỉ chừa cho bọn họ khoảng thời gian một cái búng tay. Đối với Kiếm Tiên mà nói, bao nhiêu đó cũng đã đủ để rời đi.
“Ba vị, đi thong thả.”
“Hoan nghênh lần sau lại đến.”
Tô Mân vẫy tay, vui vẻ đưa tiễn bọn họ.
Trong mắt Chu Hồng Minh mang theo sát ý, ông ta không trực tiếp động thủ, bởi vì lúc nãy khi ngồi uống trà, thời gian xung quanh đều bị Tô Mân quấy nhiễu.
Trong nháy mắt, bọn họ đã xuất hiện ngay Tiên Môn.
Hai vị thanh niên Kiếm Tiên lựa chọn rời đi, nhưng Chu Hồng Minh lại rút kiếm ngay trước Tiên Môn. Tô Mân thấy thế, nét tươi cười trên mặt biến mất, khẽ thở dài: “Hà tất gì…”
Phía trước kim sắc Tiên Môn.
Đột nhiên Chu Hồng Minh rút kiếm ra.
Chưa bao giờ ông ta phải nhận lấy sự nhục nhã đến như thế.
Bỗng nhiên ánh hào quang tỏa sáng.
Tần Nghê Thường nhìn về phía Trích Tinh phong.
“Thiên địa đồng quang, phía trên cực cảnh.”
Trong mắt Tần Nghê Thường mang theo cảm xúc kinh hỉ, đó chính là đỉnh cao phàm trần trong truyền thuyết. Chỉ khi siêu thoát bên trong phàm trần, mới có thể đạt đến kiếm đạo cực cảnh.