Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 284

 Hắc Thạch thành. 

 Dân chạy nạn đến từ Tây Hoang đã rời đi, Tà tông Tây Hoang và thế lực Hồng Minh cũng đã bị thanh trừ. Bắc Hoang và Tây Hoang đang dần dần khôi phục lại sức sống. 

 Rất nhiều vương triều tại Bắc Hoang bị tổn thất nặng nề. Vương triều Đại Yến nằm tại vị trí tương đối hẻo lánh, còn được sự bảo hộ của cường giả Lăng Vân tông và Huyền Kiếm tông, thật ra cũng không bị Tà tông quấy nhiễu. 

 Chạng vạng. 

 Tiểu bối của Trần gia đang chơi đùa ở bên ngoài thành. 

 Trong rừng cây, Trần Dĩnh và Trần Hãn đang xuyên qua những cánh rừng. Tiểu Hắc và Tiểu Bạch thì trốn tới trốn lui, hai đứa nó chơi trò rượt bắt mèo. 

 Trần Dao lười biếng dựa vào sau lưng Đại Tráng. 

 Lông tóc của Đại Tráng có màu đỏ trắng đan xen với nhau, ngay cả đồng tử cũng có màu đỏ trắng khác thường. Thân hình cường tráng vạm vỡ, giống hệt như một tòa núi nhỏ, Trần Dao kế bên giống như nhóc con. 

 Bên trong rừng cây, xuất hiện kim quang. 

 Trần Mục phá không bay đến. 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch phấn khích nhảy lên trên vai của Trần Mục, cọ cọ gương mặt của hắn. Hai tên nhóc này rõ ràng đã gầy đi rất nhiều, cũng không phải là do bị đói, mà là mỗi ngày đều bị Trần Dĩnh và Trần Hãn chạy theo đuổi bắt. 

 Trần Dĩnh bổ nhào vào trong lòng ngực của Trần Mục, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, biểu cảm vui vẻ: “Ca ca, lần này ca ca quay về thật nhanh đó.” 

 “Bởi vì ca ca nhớ các ngươi.” 

 Trần Mục cũng vô cùng vui vẻ. 

 “Tam ca.” 

 Trần Hãn cười gọi. 

 Trần Mục vỗ nhẹ lên bả vai Trần Hãn. 

 Đại Tráng mang theo Trần Dao đi đến gần. 

 Trần Mục xoa xoa đầu Đại Tráng, sau đó vươn tay ra: “Dao Dao, lại đây ca ca ôm một cái.” 

 Trần Dao nhảy vào trong lòng ngực Trần Mục, chiếc đầu nhỏ của nàng ta ngẩng cao, vô cùng ngạo kiều. 

 Trần Dĩnh giơ tay hất nhẹ Tiểu Hắc và Tiểu Bạch từ trên vai của ca ca xuống, hai tên nhóc ngã nhào trên mặt đất. Hai đứa nó ủy khuất kêu meo meo, chỉ có thể ngồi trên đầu của Đại Tráng. 

 Trần Hãn đi bên cạnh Trần Mục. 

 Mặc dù Trần Dĩnh lớn hơn Trần Hãn tận hai tuổi, nhưng mỗi khi ra ngoài chơi, đều là Trần Hãn chăm sóc tỷ tỷ, chơi cùng với tỷ tỷ. 

 Trần Mục ôm lấy hai muội muội. 

 Trần Dĩnh để tóc dài ngang vai, gương mặt tròn tròn, nhỏ nhắn đáng yêu. Mái tóc của Trần Dao thì dài qua vai, ở giữa bím tóc được thắt một món trang sức hình con bướm vô cùng tinh xảo, gương mặt trái xoan thanh tú, trông nàng ta giống hệt như một tiểu tiên nữ. 

 Trần Mục nhìn đệ đệ và muội muội của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ: “Lần này ca ca về có mang theo điểm tâm do Phục Tiên tỷ tỷ làm, chúng ta về nhà ăn điểm tâm nha.” 

 “Tuyệt quá!” 

 Trần Dĩnh là người cười vui vẻ nhất. 

 Trần Dao cũng cảm thấy tò mò, nàng ta thường xuyên nghe tỷ tỷ nói rằng những món điểm tâm mà ca ca mang về ăn cực kỳ ngon. 

 Trần Mục mang theo bọn họ bay lên trời. 

 Trong thoáng chốc đã xuất hiện trong đình viện tổ trạch của Trần gia. 

 Trần Thiên Nam đang luyện kiếm ở trong sân, bỗng nhiên nhìn thấy nhóm người Trần Mục, trong mắt ông ta ánh lên ý cười: “Tiểu Mục, Dĩnh Dĩnh, Tiểu Hãn, Dao Dao, đông vui quá nhỉ.” 

 Hai tháng trước, khi Trần Mục quay trở về, thì Trần Thiên Nam đang vội vàng đi giúp đỡ dân chạy nạn, nên bọn họ không có thời gian để gặp mặt. Hiện tại Trần Thiên Nam cười rạng rỡ, nắm lấy bả vai của Trần Mục, lớn tiếng nói: “Tiểu Mục à, qua hai ngày nữa, gia gia sẽ tổ chức lễ thành nhân cho ngươi.” 

 “Vâng ạ.” 

 “Chuẩn bị có lộc ăn.” 

 Trần Dĩnh thích loại cuộc sống như vậy nhất. 

 Tại Băc Hoang, mỗi nam nhân khi đủ mười lăm tuổi đều sẽ tổ chức lễ thành nhân. Sau khi buổi lễ được hoàn thành, thì đồng nghĩa với việc người làm lễ đã trưởng thành và có thể cưới vợ sinh con. 

 “Cảm ơn gia gia.” 

 Trần Mục cười gật đầu. 

 Trong mắt Trần Dĩnh và Trần Dao đong đầy sự mong chờ, cả hai nàng đều muốn được ăn điểm tâm. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Trần Mục thả hai nàng xuống, sau đó lấy ra một cái hộp rất lớn, xung quanh còn vương một chút sương lạnh, bên trong có rất nhiều loại điểm tâm khác nhau: “Tất cả những món này đều do ca ca và Phục Tiên tỷ tỷ làm đó.” 

 “Gia gia, ngài nếm thử trước đi.” 

 Đầu tiên, Trần Mục đưa nó đến trước mặt của Trần Thiên Nam. 

 Trần Dao và Trần Hãn đều đi theo bên cạnh Trần Mục. 

 Ý cười đong đầy trong ánh mắt của Trần Thiên Nam, sau khi nếm thử, ông ta khen ngợi: “Ừm, hương vị rất ngon, đây chính là món điểm tâm ngon nhất mà từ trước đến giờ gia gia được ăn.” 

 “Các ngươi tự mình chọn đi.” 

 Trần Dĩnh và Trần Hãn vươn tay lựa chọn, Trần Dao ngạo kiều đứng một bên. Trần Mục đưa hộp điểm tâm đến trước mặt nàng ta: “Dao Dao, tự mình chọn đi.” 

 Trần Dao giơ bàn tay nhỏ, cầm lấy miếng điểm tâm màu trắng, cái miệng nhỏ nhấm nháp. Hương vị thật sự rất ngon, nàng ta nhai kỹ nuốt chậm, đôi mắt dần trở nên sáng hơn. 

 “Ăn ngon chứ?” 

 “Ăn ngon.” 

 Trần Dao nhẹ nhàng gật đầu. 

 Trần Dĩnh còn đưa cho Trần Dao một miếng: “Dao Dao, món này ăn ngon, bên trong có mứt trái cây đó.” 

 “Cảm ơn tỷ tỷ.” 

 Trong tay Trần Dao cầm hai miếng điểm tâm. 

 Trần Mục xoa xoa đầu các nàng, cười nói: “Tiểu Hãn, đệ mang một chút trở về. Dĩnh Dĩnh, muội mang đến cho mẫu thân, ca ca ra khỏi thành giải quyết một chút việc.” 

 “Dạ, Tam ca.” 

 “Bây giờ muội sẽ đi đưa cho mẫu thân liền đây.” 


 Trần Mục chém chết hai vị Kiếm Thánh đỉnh phong của Hồng Minh, chiến tích như vậy đủ để gây khiếp sợ vạn vật trên đại lục. Nhóm tiểu bối vô cùng kính nể hắn. 

 Tiêu Vân tiến lên, nhiệt tình nói: “Tiểu sư thúc, nghe nói ngài quay trở lại Lăng Vân tông, tình huống như thế nào?” 

 Bình thường Trần Mục cũng không khách khí, khiến cho bọn tiểu bối cảm thấy cực kỳ thân cận, hắn cười trả lời: “Tông chủ đi đến Hồng Châu, một chiêu phá hủy hết Thanh Đồng thành, Hồng Minh tổng bộ bị tiêu diệt. Sau đó có hai vị Kiếm Tiên giáng xuống Thanh Đồng thành, một người trong đó đã bị tông chủ chém chết, người còn lại thì đã bỏ trốn.” 

 Bọn tiểu bối nghe đến nhiệt huyết sôi trào, toàn bộ Hồng Minh tổng bộ đều đã bị tông chủ đánh ngã, ngay cả Kiếm Tiên cũng là một chết một trốn. Tông chủ thật sự quá mạnh.

Bình Luận (0)
Comment