“Trong lúc tông chủ đang san bằng Thanh Đồng thành, còn có thêm ba vị Kiếm Tiên giáng xuống Lăng Vân tông.”
Nghe đến đây, biểu cảm của nhóm tiểu bối xung quanh trở nên khẩn trương, ngay cả Tiêu Vân cũng cảm thấy lo lắng, sư tôn và sư muội của hắn đều đang ở tại Lăng Vân tông.
“May mắn là sư tôn của ta đã ra tay tiễn ba vị Kiếm Tiên đó rời đi, Lăng Vân tông vẫn bình yên vô sự.” Trần Mục mỉm cười nói tiếp.
Biểu tình Tiêu Vân kích động, trong mắt lại có chút tiếc nuối. Tiếc rằng lúc đó hắn ta không có mặt tại Lăng Vân tông, không thể chiêm ngưỡng được phong thái của sư tổ.
Ánh mắt bọn tiểu bối đều tràn đầy sự phấn khích, bọn họ đều tiếc rằng lúc đó bản thân không có mặt tại Lăng Vân tông.
Trong tay Trần Mục có một ít đá vụn, Trần Mục đánh vỡ khối tiên thạch, sau đó xuất hiện mấy chục viên đá vụn, mỗi một viên đều có được một nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Đây là thứ mà chỉ có Tiên giới mới có, cho dù là một viên rất nhỏ cũng đem lại tác dụng rất lớn.
“Mọi người vất vả rồi.”
Trần Mục đem đống đá vụn phân phát cho các tiểu bối Lăng Vân tông, mặc dù đó chỉ là những viên đá nhỏ, nhưng bên trong lại ẩn chứa năng lượng, không hề thua kém linh dược cực phẩm một chút nào.
“Đa tạ tiểu sư thúc.”
Bọn tiểu bối đều tươi cười vô cùng vui vẻ.
Hoang Châu đã khôi phục lại bình thường, Trần Mục cười nói: “Tiêu sư điệt, ta đã nói chuyện với sư tỷ, các ngươi có thể quay trở về Lăng Vân tông nghỉ ngơi.”
“Đa tạ tiểu sư thúc.”
“Tiểu sư thúc, ngài bảo trọng.”
Toàn bộ các tiểu bối đều khom mình hành lễ.
Trần Mục nhìn nhóm người Tiểu Vân rời đi, sau đó hắn tìm đến Lâm Hình, người đã dùng sương mù để bảo vệ các cường giả xung quanh Trần gia trong rất nhiều năm.
“Lâm trưởng lão, phần thánh đan này xem như là tạ lễ, còn có thêm một mảnh tiên thạch nhỏ, mong ngươi vẫn tiếp tục dùng sương mù của mình bảo vệ cho các huynh đệ, sau này mong ngươi sẽ chiếu cố cho Trần gia nhiều hơn.”
“Tiểu sư đệ, đừng khách khí.”
“Nếu như sư huynh thật sự nhận lấy những món này, tông chủ biết được nhất định sẽ trách phạt ta.”
Trần Mục cười xua tay, “Đây chính là ý của sư tỷ, các ngươi cũng rất vất vả rồi.”
Thật ra chuyện này Khương Phục Tiên không biết, chẳng qua nếu biết thì cũng sẽ không nói gì Trần Mục, ngược lại sẽ cảm thấy hắn thật hiểu chuyện.
Lâm Hình nghe thấy tông chủ biết chuyện này, nên mới bằng lòng nhận lấy tài nguyên, cười nói: “Tiểu sư đệ, ngươi yên tâm đi, chúng ta sẽ chăm sóc cho Trần gia thật tốt.”
…
Sau khi Trần Mục quay trở về Trần gia.
Mọi người đều đang đợi hắn ăn cơm chiều.
“Cha, đại bá.”
Trần Nghiêm cùng với Trần Uy mỉm cười gật đầu.
Đường Uyển kích động ôm chầm lấy Trần Mục.
“Nương, thật sự là ngài càng ngày càng trẻ ra đó.” Trần Mục cười tươi như ánh dương, giống như lúc còn nhỏ.
Đường Uyển mỉm cười ôn nhu nói: “Mục Nhi, nháy mắt ngươi đã cao đến như vậy rồi, lớn thật nhanh.”
So với mẫu thân thì Trần Mục cao hơn rất nhiều.
Trần Hi đi đến, dáng người của nàng ta cao gầy, nhưng đứng trước mặt Trần Mục lại có vẻ nhỏ xinh: “Tiểu Mục, càng ngày ngươi càng cao càng đẹp nha.”
“Đại tỷ, ngươi cũng vậy, càng ngày càng xinh đẹp. Vậy ngươi đã tìm được đối tượng thích hợp hay chưa.”
“Không được hỏi cái này.”
Trần Hi nghe nhắc đến vấn đề này là lại cảm thấy đau đầu.
Ngươi đến Trần gia để cầu hôn có rất nhiều, cái gì mà danh môn vọng tộc, con nối dõi của hoàng gia, thiên kiêu từ khắp nơi đến, tất cả đều xếp hàng dài để cầu hôn.
Nàng ta biết bản thân mình không có mị lực như vậy, tất cả đều là vì Trần Mục. Gần đây cũng rất là phiền não, cha mẹ đều muốn nàng ta sớm thành hôn.
Mọi người đều bật cười ha ha.
Trần Hi cười hỏi: “Tiểu Mục, ngươi có đang thích cô nương nào hay không? Để tỷ tỷ xem qua giúp ngươi.”
Trần Mục nghiêm túc trả lời: “Ta muốn luyện kiếm.”
“Ha ha ha, Trần Hạo cũng thích luyện kiếm, rồi hắn ta lại tìm được một sư tỷ xinh đẹp thiên phú dị bẩm, sau đó hình tượng của hắn ta đã bị phá vỡ.” Trần Hi che miệng cười khẽ.
Trong đình viên tràn ngập tiếng cười nói rôm rả.
Miệng nhỏ của Trần Dĩnh và Trần Dao đang ăn từng miếng điểm tâm.
Trong lúc ăn cơm, mọi người đang trò chuyện, bỗng nhiên Trần Thiên Nam trịnh trọng nói: “Lão nhị, ta chuẩn bị bổ sung lễ thành nhân cho Tiểu Mục vào ngày mốt, đến lúc đó nhờ ngươi chuẩn bị heo dê bò thịt cho thật đầy đủ.
“Cha, cứ giao cho ta.”
Đối với chuyện này, Trần Nghiêm vô cùng chú trọng.
Ăn cơm xong, Yến Lang Nguyệt lập tức đi quét tước phòng cho Trần Mục, Trần Mục thì ngồi tại tổ trạch đình viện nói chuyện phiếm với gia gia. Trần Dĩnh dán dính lấy ca ca, ngồi trên đùi của hắn, Trần Dao thì cầm lấy mộc kiếm múa may.
Từ Yến và Đường Uyển trò chuyện với nhau.
Trần Hãn chải chuốt lông cho Đại Tráng.
Trần Nghiêm và Trần Uy đã đi ra ngoài để chuẩn bị trước.
Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đang trốn ở trong phòng bếp ăn vụng.
Trời đêm vô cùng mê người, sao trời lấp lánh. Trần Mục nhàn nhã hưởng thụ thời gian trôi qua, hắn biết hai ngày nữa phải lập tức bắt đầu tu luyện, muốn rút ngắn khoảng cách chênh lệch giữa mình và vị hôn thê, nhất định phải nỗ lực tu luyện.
Đêm khuya.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trầm Mục miễn cưỡng hấp thu luyện hóa, năng lượng bên trong cơ thể khôi phục lại mức đỉnh phong. Kiếm cung kim bích huy hoàng, bản mệnh kiếm đạt đến một trăm mười một trượng.
Hiện tại Trần Mục đã là bước đầu của Tam phẩm Kiếm Thánh, thời gian hắn đột phá được đạo gông xiềng thứ nhất tốn mất một năm. Hắn cảm thấy, bản thân mình muốn từ Tam phẩm Kiếm Thánh tăng lên Tứ phẩm Kiếm Thánh, có khả năng cần một khoảng thời gian dài hơn nữa.
Đạo gông xiềng thứ hai sử dụng Phá Thánh Đan, muốn tránh thoát được đạo gông xiềng thứ ba, khó khăn còn tăng thêm gấp bội.
“Cũng may là tài nguyên cũng tạm đủ, chỉ là cần hấp thu được hết thì cần một quãng thời gian rất dài.”