Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 286

 

 Sáng sớm. 

 Ánh nắng chói chang. 

 Trần Mục rời khỏi phòng. 

 Hắn đi vào trong sân của cha mẹ. 

 Trần Dĩnh và Trần Dao đang ngồi bên trên ghế nhỏ, trước mặt các nàng có một chiếc bàn, cả hai đang luyện tập viết chữ. Yến Lang Nguyệt ở bên cạnh nhìn các nàng. 

 Yến Lang Nguyệt không chỉ dạy các nàng viết chữ, mà còn dạy các nàng cầm kỳ thi họa. 

 “Tiểu thiếu gia.” 

 Yến Lang Nguyệt mỉm cười ngọt ngào. 

 Trần Mục cũng cười, đáp lại: “Lang Nguyệt tỷ, cảm ơn tỷ đã chiếu cố hai muội muội của ta.” 

 “Tiểu thiếu gia, đây là ta tự nguyện làm.” Yến Lang Nguyệt vô cùng biết ơn những gì Trần Mục giúp cho nàng ta, Trần gia rất tốt, so với vương cung thì không biết tốt hơn bao nhiêu lần. 

 Bỗng nhiên, Trần Mục đề nghị: “Lang Nguyệt tỷ, ta có một đề xuất nhỏ, Thuận Phong tiêu cục không những có thể hộ tống những vật phẩm trân quý, mà cũng có thể vận chuyển một số hàng hóa thông thường, như thư từ, mấy món đồ nhỏ, vân vân. 

 “Tiểu thiếu gia, như vậy không phải kiếm tiền.” 

 “Lợi nhuận ít, nhưng tiêu thụ mạnh mà.” 

 Yến Lang Nguyệt cung kính nói: “Tiểu thiếu gia, ta sẽ nghĩ biện pháp để cải cách theo đề nghị của ngài.” 

 “Sau này ta với tỷ sẽ bàn mọi chuyện cụ thể hơn.” 

 “Vâng, tiểu thiếu gia, trước hết ta sẽ đi đến tiêu cục, mong ngài trông chừng hai nàng.” Yến Lang Nguyệt khom người. 

 “Không thành vấn đề.” 

 Trần Mục mỉm cười bình dị, gần gũi. 

 Yến Lang Nguyệt đi đến tiêu cục, chuyện làm ăn gần đây của tiêu cục càng ngày càng tốt. Hợp tác với rất nhiều tông môn tại Bắc Hoang, đã trở thành một thế lực tương đối vững mạnh. 

 Trần Mục cũng không nghĩ đến, thế lực của Trần gia sẽ là tiêu cục, không chỉ có thể kiếm được tiền, mà còn có thể trợ giúp bá tánh. Hắn muốn ngày càng nhiều dân chúng hưởng thụ được lợi ích, cho nên mới bảo Yến Lang Nguyệt cải cách lại tiêu cục. 

 Trần Dĩnh và Trần Dao vẫn nghiêm túc viết chữ, chữ viết của hai nàng vô cùng tinh tế, đẹp tựa như in. 

 “Viết xong rồi.” 

 Trần Dĩnh vui vẻ đưa giấy cho ca ca kiểm tra, Trần Mục nhìn đoạn văn trên tờ giấy, mỉm cười khen ngợi: “Dĩnh Dĩnh, muội viết rất tốt.” 

 Trần Dao viết chậm hơn, nàng ta viết xong sau, sắp xếp lại giấy và bút mực cho gọn gàng, mềm mại nói: “Kiểm tra.” 

 “Viết rất tốt.” 

 Trần Mục cười gật đầu. 

 Trần Dĩnh và Trần Dao đem giấy cùng với bút mực để lại trong phòng. Sau đó Trần Dĩnh chạy ra ôm lấy Trần Mục, làm nũng ở trước mặt hắn, Trần Dao thì cầm mộc kiếm múa may, nàng ta rất thích luyện kiếm, thường thường cầm lấy kiếm vung vài đường. 

 “Ca ca, khi nào thì ca đưa bọn muội đi ra ngoài chơi vậy?” Đã rất lâu rồi Trần Dĩnh chưa được đi xa nhà. 

 Trần Mục cười, trả lời: “Chờ sau lễ thành nhân đi, ca ca sẽ dẫn các muội đi ra ngoài chơi.” 

 “Tuyệt quá! Ca ca là tốt nhất.” Trần Dĩnh mỉm cười vô cùng đáng yêu, mặc dù nàng ta tuổi không lớn, nhưng lại rất thông minh, chỉ là vẫn còn một chút tính ham chơi của trẻ con. 

 Đường Uyển và Trần Nghiêm bưng mì trường thọ đi vào trong viện, ánh mắt Trần Dĩnh sáng hẳn lên. 

 “Dao Dao, đến ăn mì trường thọ nào.” 

 Trong mắt Đường Uyển và Trần Nghiêm ánh lên ý cười. 

 Chỉ cần là sinh nhật của bọn nhỏ, ông đều sẽ tự tay làm mì trường thọ cho huynh muội bọn hắn ăn. 

 Trần Dao vô cùng nghe lời. 

 Đường Uyển chuẩn bị ba tô mì, nhìn thấy huynh muội bọn họ ăn mì trường thọ, trong lòng bà vô cùng hạnh phúc, bà hy vọng huynh muội bọn họ đều có thể sống bình an, khỏe mạnh. 

 “Mẫu thân, mùi thật thơm.” 

 “Cảm ơn mẫu thân, cảm ơn cha.” 

 Trần Dĩnh và Trần Dao cũng cực kỳ nghe lời, điều này khiến cho hai vợ chồng vô cùng vui lòng. Sau khi Trần Mục ăn xong bát mì, hắn lấy lễ vật mà Khương Phục Tiên đã chuẩn bị từ trước ra, nói: “Dao Dao, đây là váy đầm do chính tay Phục Tiên tỷ tỷ làm cho muội đó.” 

 Trần Dao chớp chớp mắt, nàng ta thích nhất những chiếc váy xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui mừng, nói: “Cảm ơn ca ca, cảm ơn Phục Tiên tỷ tỷ.” 

 Trần Mục khó có dịp nhìn thấy được tiểu muội vui vẻ đến như thế. 

 Trần Dĩnh hâm mộ nhìn muội muội. 

 “Dĩnh Dĩnh, muội cũng có.” 

 Trần Mục lấy ra một chiếc đầm màu hồng nhạt. 

 Trần Dĩnh rất vui vẻ, nói: “Cảm ơn ca ca, muội siêu siêu thích Phục Tiên tỷ tỷ, nàng ta đối với chúng ta thật tốt.” 

 “Muội muốn gặp Phục Tiên tỷ tỷ.” Trần Dao ngẩng đầu, ánh mắt của nàng ta mang theo sự mong chờ. Đừng nói là các nàng, ngay cả Trần Nghiêm và Đường Uyển đều muốn gặp. 

 Muốn vị hôn thê chủ động đến Trần gia gặp mặt bọn họ, e rằng là điều rất khó khăn. Trần Mục chỉ có thể nỗ lực tu luyện, tranh thủ sau này có thể bắt lấy Khương Phục Tiên đem về nhà. 

 “Chờ khi nào Phục Tiên tỷ tỷ có thời gian rảnh, nàng ta sẽ đến Hắc Thạch thành gặp mặt các muội.” Trần Mục cười nói. 

 Trong mắt Trần Dĩnh và Trần Dao tràn ngập sự chờ mong. 

 “Hai người các ngươi tự mình chơi đi, đừng cứ quấn lấy ca ca như vậy, cha mẹ còn có việc bận cần phải làm.” 

 “Vâng ạ.” 

 Trần Dĩnh cùng với Trần Dao đồng thời gật đầu. 

 Trần Nghiêm và Đường Uyển bưng chén rời khỏi đình viện, bọn họ phải chuẩn bị cho lễ thành nhân vào ngày mai. Hai người bọn họ còn muốn mời các lão bối tại Hắc Thạch thành đến chứng kiến. 

 Trần Hi và Trần Hãn bước vào trong đình viện. 

 “Dao Dao, đây chính là túi thơm của tỷ tỷ làm cho muội.” Trần Hi đưa quà sinh nhật mà nàng ta chuẩn bị ra. 

 “Cảm ơn đại tỷ.” 

 Trần Dao lễ phép nhận lấy món quà. 

 “Dao Dao, chiếc vòng hoa này tặng cho muội.” Trần Hãn lấy ra vòng hoa đầy màu sắc, những bông hoa tươi này đều do hắn ta vừa hái, cực kỳ xinh đẹp. 

 Trần Dĩnh cầm lấy vòng hoa, đeo lên cho muội muội. 


 Các đệ đệ và muội muội đang luyện kiếm. 

 Trần Mục ngồi xếp bằng, tu luyện bên dưới bóng cây. 

 Hắn có nửa bình tiên dịch, có khoảng tầm ba trăm giọt, ước chừng sau năm sáu tháng mới có thể luyện hóa xong. Còn có nửa phần tiên quả và mấy khối tiên thạch, thêm một lượng lớn thánh đan, thánh dược và các loại thiên trân địa bảo nữa, nhiêu đây cũng đủ cho hắn tu luyện trong nhiều năm. 

 Trần Mục đang có ý định cho đệ đệ và muội muội dùng linh dược rèn luyện thân thể, để củng cố căn cơ của bọn họ. 

Bình Luận (0)
Comment