Tiểu Bạch trêu chọc Tiểu Hắc ngủ nướng, chúng nó đang truy đuổi, đùa giỡn với nhau ở trong sân. Đại Tráng phe phẩy cái đuôi, yên tĩnh nằm rạp dưới đất.
Có hai đạo kiếm quang xé gió bay đến.
Trần Mục ngước mắt lên nhìn, nhóm tiểu bối hồ hởi reo lên: “Nhị ca, Tạ Nhã tỷ tỷ.”
Dáng người Trần Hạo cường tráng, hắn ta cười với đệ đệ muội muội, lên tiếng chào hỏi: “Tiểu Mục.”
Trần Mục cười đáp: “Nhị ca, Tạ Nhã tỷ, tại sao hai người đột nhiên lại trở về Trần gia?”
Trần Hạo cười ngây ngô nói: “Thầm nghĩ là sinh nhật tiểu muội, cho nên cố ý quay trở về một chuyến.”
Trần Mục còn tưởng hai người bọn họ là vì lễ thành nhân của mình cho nên mới nhanh chóng quay về, hắn không nhịn được bật cười ha ha.
Tạ Nhã mang theo rất nhiều kẹo và thịt khô, nàng ta cùng chơi đùa với đám Trần Dĩnh. Trần Hạo ôm lấy bả vai Trần Mục, nói: “Tam đệ nè, ta nghe nói người đến Tây Hoang đã giết chết mấy vị Kiếm Thánh. Nhất định ngươi phải kể rõ tất cả chi tiết cho Nhị ca nghe.”
Trần Mục cười đáp: “Nhị ca, việc ta giết Kiếm Thánh cũng không tính là gì, đợi một chút ta sẽ nói cho ngươi nghe chuyện sư tỷ của ta làm thế nào chém giết được Kiếm Tiên.”
“Kiếm Tiên!”
“Như vậy thì thật sự quá là trâu bò!”
Trong mắt của Trần Hạo mang theo sự sùng bái.
Bởi vì là sinh nhật của tiểu muội, cả nhà đều tập trung đông đủ, trong nhà vô cùng náo nhiệt. Trần Hạo và Trần Mục trò chuyện phiếm với nhau, Tạ Nhã thì cùng chơi đùa với đệ đệ và muội muội của bọn họ.
Trong lúc gia tộc liên hoan, Trần Hạo mới biết được việc Trần gia chuẩn bị cử hành lễ thành nhân cho Trần Mục, hắn ta mừng vì mình đã về sớm.
Trần Mục uống rượu cùng với mọi người, Trần Thiên Nam vô cùng vui vẻ, ông ta cũng uống rất nhiều.
Trần Dao cảm thấy bên ngoài ồn ào, nhưng mà khi trong nhà náo nhiệt như vậy, nàng ta lại cảm thấy rất thích.
Trần Uy còn cười hỏi: “Hạo Nhi, gia gia của các ngươi thường xuyên hỏi khi nào thì các ngươi chuẩn bị thành hôn đây.”
Lông mày của Trần Thiên Nam nhíu lại, thầm nghĩ ta cũng chưa uống nhiều mà, ta hỏi như thế lúc nào vậy?
Tạ Nhã thẹn thùng cúi đầu.
Trần Hạo gãi gãi đầu: “Cha, gia gia, sư tỷ và ta vẫn chưa có ý định thành hôn đâu.”
Từ Yến trầm giọng nói: “Hạo Nhi, hiện tại hai người các ngươi đã là đạo lữ, sao có thể vẫn chưa nghĩ đến việc kết hôn.”
“Nương, ngài như vậy sẽ dọa cho sư tỷ của ta chạy mất đó.” Trần Hạo có chút sốt ruột.
Trần Thiên Nam cười nói: “Ăn cơm trước đi, gia gia tôn trọng quyết định của các ngươi.”
“Cảm ơn gia gia.”
“Cảm ơn gia gia.”
Trần Hạo và Tạ Nhã đồng thời mở miệng.
Thật ra mọi người đều cảm thấy vô cùng thắc mắc, rõ ràng quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, lại là đạo lữ, tại sao Tạ Nhã lại không muốn gả vào Trần gia chứ.
Sau khi cơm nước xong.
Tạ Nhã lại chơi cùng với nhóm Trần Dĩnh.
Trần Mục và Trần Hạo đến nơi không có ai để trò chuyện, hắn cười hỏi: “Nhị ca, hai người các ngươi sao lại thế này, ta thấy đại bá bọn họ cũng sốt ruột lắm rồi đó.”
Trần Hạo có chút xấu hổ, nhỏ giọng đáp: “Tạ sư tỷ sợ khi gả vào Trần gia, sẽ gây ra những lời đàm tiếu.”
Trần Mục rất thông minh, tất nhiên có thể lý giải được. Trần gia dựa vào Trần Mục mới có thể trở mình, khẳng định tương lai sẽ trở thành gia tộc siêu cấp.
Nếu như Tạ Nhã gả vào Trần gia, nhất định sẽ bị cho là nàng ta muốn dựa vào Trần gia, nên mới qua lại với Trần Hạo. Cho nên nàng ta mới không muốn kết hôn cùng Trần Hạo.
Dù nói như thế nào thì người nhà Tạ Nhã cũng là thiên kiêu Huyền Kiếm tông, đệ tử đích truyền của tông chủ Huyền Kiếm tông. So với Trần Hạo, thì thật sự chênh lệch quá lớn.
“Nhị ca, những chuyện như thế này không cần phải để ý.”
“Ngược lại thì ta cũng không quan tâm mấy chuyện này lắm, nếu như không có Tam đệ, Nhị ca vẫn có thể ở bên ngoài áp tiêu.”
Trần Mục cười lắc đầu, có thể nhìn thấy được, Tạ Nhã là đơn thuần thích Trần Hạo.
“Nhị ca, thật sự không được, vẫn nên làm một cái hình thức đi, cũng không cần quá phô trương đâu.”
“Cha mẹ của ta với ngươi, ngươi còn không biết sao. Bọn họ thích nhất là náo nhiệt, sư tỷ của ta lại rất ngượng ngùng.”
Trần Mục trầm giọng nói: “Nhị ca, ngươi cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ sắp xếp ổn thỏa hết cho ngươi. Cứ để cho Bạch Thanh Hoan đứng ra chuẩn bị, nhất định mọi chuyện sẽ thành.”
“Tổ sư gia.”
Trong mắt Trần Hạo mang theo sự cung kính.
Bạch Thanh Hoan vừa mới quay trở về tông môn ba năm nay, toàn bộ tông môn rực rỡ hẳn lên, đã có dấu hiệu quật khởi.
Hai huynh đệ trò chuyện cho tới nửa đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trần Mục tắm rửa xong, thay quần áo mới, Đường Uyển tự mình đến sửa sang lại quần áo cho hắn. Còn giúp hắn chải đầu, buộc đơn giản lại mái tóc dài rối tung, chỉ chừa lại một chút tóc ngắn rối ở bên tai, nhìn vô cùng tiêu sái anh tuấn.
“Ngày thường thì có thể tùy tiện, nhưng khi gặp tổ tông vẫn nên trang trọng hơn một chút.” Đường Uyển mỉm cười ôn nhu.
Trần Mục cười gật đầu.
Sau khi chỉnh trang đơn giản, trông Trần Mục trưởng thành hơn rất nhiều. Trong mắt Đường Uyển tràn đầy kiêu ngạo và tự hào, cuối cùng nhi tử của mình cũng đã lớn rồi.
Ngay khi Trần Mục vừa bước ra khỏi phòng, Trần Dĩnh và Trần Hãn nhanh chóng chạy lại đây, ngay cả Trần Dĩnh cũng đi đến xem, Tạ Nhã và Trần Hạo nắm tay nhau.
Trong đình viện có rất nhiều lão bối đứng xem.
Ngay giữa sân có một cái đỉnh làm bằng đồng thau, bên trong được đốt lửa rất lớn. Bên trên cái đỉnh này có dấu vết bị hư hao, là do khi Trần Dĩnh còn nhỏ đã chơi hư nó.
Phía trước sân là các loại cống phẩm.
Toàn bộ đình viên chìm trong không khí trang nghiêm.