Nửa đêm, Trần Mục lặng lẽ nói: "Sư tỷ, ta muốn đổi tư thế ôm tỷ."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu.
Bây giờ nàng ta trông rất lười biếng.
Khương Phục Tiên cực kì phối hợp.
Trần Mục đổi thành tư thế nằm nghiêng, sau đó ôm Khương Phục Tiên từ phía sau, hai người cách lớp xiêm y mỏng manh, khít khao dính chặt.
Trên người vị hôn thê có mùi hương thơm mát, Trần Mục vùi mặt vào trong mái tóc bạc của nàng ta.
Khương Phục Tiên cảm giác được ấm áp, còn nghe được tiếng tim đập thình thịch, không biết vì sao kích động, nghĩ đến hắn còn chưa từng chạm vào nữ nhân, khóe miệng nàng ta nhếch lên nụ cười đắc ý.
Đạo hạnh ba ngàn năm miễn cưỡng có thể chống đỡ được.
Trần Mục ôm càng ngày càng chặt, bất giác hôn lên vành tai của vị hôn thê, cảm giác lạnh lẽo.
Cả người Khương Phục Tiên giống như bị điện giật, ngay cả Trần Mục cũng cảm giác được run rẩy, hắn khôi phục tinh thần lại, thấy vị hôn thê không nói gì, lại tiếp tục.
Chụt~
Trần Mục hôn lên mặt của vị hôn thê.
Hàn ý ập tới, Khương Phục Tiên đột nhiên xoay người, hai người mặt đối mặt, khuôn mặt của vị hôn thê phiếm hồng, bình thường nàng ta rất cao lãnh, lúc tức giận với Trần Mục lại là sạch sẽ đáng thương, bộ dáng rất đáng yêu.
Nhiệt độ trong phòng chợt hạ xuống, cỗ xúc động của Trần Mục nháy mắt đã bình tĩnh lại, nhìn ánh mắt có thể ăn thịt người kia của vị hôn thê, vẻ mặt đơn thuần nói: "Sư tỷ, tỷ chỉ nói không thể động tay động chân."
"Vậy cũng phải được tỷ đồng ý."
"Sư tỷ, thật xin lỗi."
"Muộn rồi."
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên mang theo hàn ý.
"Sư..."
Trần Mục vừa định giải thích, bàn tay ngọc của Khương Phục Tiên đã vịn sau gáy hắn, dung nhan tuyệt mỹ lấn thân mà đến, trong phòng trở nên yên tĩnh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trần Mục có chút choáng váng.
Nụ hôn đầu tiên cứ như vậy mà không còn.
"Ba, hai, một, rút lui."
Khương Phục Tiên yên lặng đếm ba giây ở dưới đáy lòng.
Sau khi hai người tách ra, Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục với vẻ mặt mờ mịt, nàng ta mím môi, đuôi lông mày nhướng lên, trong mắt mang theo kiêu ngạo.
Làm sao ta có thể chịu thiệt chứ.
Vẻ mặt Khương Phục Tiên có chút đáng yêu.
Trần Mục vừa nãy còn lạnh sống lưng, còn tưởng rằng Khương Phục Tiên muốn trừng phạt hắn.
Đây có phải là hình phạt không?
"Ngủ đi."
Âm thanh của Khương Phục Tiên hung manh, nàng ta chủ động ôm Trần Mục, rúc vào trong ngực hắn.
Hai tay Trần Mục ôm vị hôn thê, không dám làm loạn nữa, bọn họ chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp của hai người trở nên bình ổn, tốc độ hấp thu linh khí thậm chí còn nhanh hơn bình thường khi cùng nhau tu luyện.
Chẳng bao lâu nửa tháng trôi qua.
Cốc cốc cốc cốc.
Trần Dĩnh chạy tới gõ cửa.
Sau khi Trần Mục nghe được động tĩnh thì mở mắt ra, nhìn Khương Phục Tiên đang ngủ say trong ngực, hắn mỉm cười, nếu như không có người quấy rầy, bọn họ có thể tiếp tục ngủ như vậy rất nhiều ngày.
"Ca ca."
Trần Dĩnh hô lên thanh lảnh.
"Đến ngay đây."
Trần Mục sử dụng linh lực để truyền âm.
Trần Dĩnh vui vẻ ở ngoài cửa chờ.
Trần Mục cẩn thận đặt Khương Phục Tiên trở lại giường, đắp chăn cho nàng ta xong, vừa đứng dậy thay quần áo xong, đã cảm nhận động tĩnh phía sau, quay đầu lại nhìn, Khương Phục Tiên đã thay quần áo màu tuyết.
"Nhanh như vậy!"
"Sư tỷ phải trở về Lăng Vân tông."
Trần Mục và Khương Phục Tiên đứng trong phòng, dùng phương thức truyền âm bằng linh lực để nói chuyện.
Trần Mục có chút không nỡ: "Sư tỷ, tỷ không phải đã đồng ý cùng đệ đi du sơn ngoạn thủy?"
Khương Phục Tiên đi tới trước mặt Trần Mục, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc nói: "Sư tỷ là tông chủ của Lăng Vân tông, tông môn có việc đương nhiên phải trở về."
"Tông môn có việc gì?"
Trong mắt Trần Mục mang theo lo lắng.
Khương Phục Tiên mỉm cười: "Trước khi tỷ rời đi có lưu lại hồn ngọc cho Phi Yến, cần tỷ trở về thì bóp nát viên hồn ngọc kia, vừa rồi tỷ cảm ứng được hồn ngọc đã vỡ, sư tỷ nhất định phải trở về."
"Lăng Vân tông xảy ra chuyện gì?"
Trần Mục Nhiu mày, nếu là như vậy, hắn khẳng định cũng phải theo Khương Phục Tiên rời đi.
Khương Phục Tiên khẽ vuốt ve khuôn mặt của Trần Mục, dịu dàng nói: "Yên tâm, Lăng Vân tông có sư thúc tọa trấn, không chừng là chuyện các thế lực lớn của hai châu liên hợp."
Trần Mục nghe vậy thì an tâm lại, bây giờ còn có kẻ dám tìm Lăng Vân tông gây phiền toái, là không muốn sống nữa chắc.
"Sư tỷ, đệ phỏng chừng phải ở nhà chơi một hai tháng, đến lúc đó đệ về Lăng Vân tông tìm tỷ."
Khuôn mặt xinh đẹp của Khương Phục Tiên hiện lên ý cười, nàng ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Mục, vị hôn phu là do nàng ta nhìn lớn lên, có loại cảm giác đặc biệt.
Bốn mắt nhìn nhau, có một cỗ lực hấp dẫn vô hình khiến cho bọn họ không tự giác tới gần, ngay khi bọn họ sắp hôn nhaunhau, Trần Dĩnh lại gõ cửa: "Ca ca, huynh không sao chứ?"
Thi pháp bị gián đoạn.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đồng thời mỉm cười.
"Sắp xong rồi đây."
Trần Mục vội vàng trả lời.
Trần Dĩnh chỉ có thể tiếp tục ở bên ngoài chờ.
Trần Mục vốn còn định đưa vị hôn thê rời đi sớm, mặt mày Khương Phục Tiên hớn hở, nàng ta chủ động đến gần, hoàn thành lời tạm biệt vừa rồi chưa làm xong, một lát sau, thân ảnh màu tuyết đã biến mất khỏi cửa sổ.
"Sư tỷ thật là."
Trần Mục chỉ có thể mặc niệm "Tâm Kinh".
Hắn ra mở cửa.
Trần Dĩnh đang ngồi xổm ngoài cửa.
Nàng ta đột nhiên nhảy ra từ trong ngực Trần Mục, chạy vào trong phòng tìm qua lộn lại, chẳng qua không thấy Khương Phục Tiên nhưng mũi nàng ta rất thính, Khương Phục Tiên ở chỗ này, trong phòng còn rất lạnh, còn có hương thơm.
"Dĩnh Dĩnh, muội đang tìm cái gì vậy?"
"Ca ca, muội sẽ nói cho nương biết, trong phòng huynh giấu tiên tử tỷ tỷ." Trần Dĩnh chống nạnh.
Trần Mục không nhịn được muốn cười: "Mau đi nói cho nương biết đi, khiến cho nương vui càng thêm vui."