Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 300

 Trần Dĩnh nghe vậy, thật đúng là nhanh như chớp chạy đến trước mặt Đường Uyển cáo trạng, Đường Uyển đang may y phục cho Dao Dao, nàng ta lớn lên rất nhanh, thường xuyên phải thay y phục. 

 "Nương, trong phòng ca ca có giấu tiên tử tỷ tỷ." Vẻ mặt của Trần Dĩnh khẳng định nói. 

 Trần Mục đi theo phía sau nàng ta tiến vào viện, trong mắt Đường Uyển mang theo vui mừng: "Con có nhìn thấy không?" 

 Trần Dĩnh đầu tiên lắc lắc đầu, sau đó lại gật đầu khẳng định: "Trên người ca ca có hương thơm, trước kia ta còn nhìn thấy tiên tử tỷ tỷ đầu tóc bạc ở cùng một chỗ với ca ca." 

 Vẻ mặt của Đường Uyển hiền mẫu cười, bà ta mỉm cười nhìn về phía Trần Mục: "Khương sư tỷ của con ở Trần gia?" 

 Tóc bạc là đặc trưng của Khương Phục Tiên. 

 Trần Mục cũng có chút kinh ngạc, không chừng là do khương Phục Tiên nhìn thần hồn của nàng ta cho nên nàng ta mới biết. 

 "Nương, Khương sư tỷ vừa đi." 

 "Ừm, ta biết rồi." 

 Trần Dĩnh vui vẻ nhảy dựng lên, tuổi của nàng ta cũng sắp tới mười lăm rồi, nhưng mà dáng người và tính cách vẫn cứ là đứa trẻ, mọi người cũng đối xử với nàng ta như trẻ con. 

 Đường Uyển cũng cười không khép miệng lại được: "Đứa nhỏ này, sao không sớm nói cho nương biết." 

 Trần Mục cười giải thích: "Nương, Khương sư tỷ không muốn để cho mọi người biết, mọi người cứ làm bộ như không biết, miễn cho sau này nàng ấy cũng không dám đến Trần gia." 

 "Nương không biết, Dĩnh Dĩnh con cũng không biết." Đường Uyển vội vàng nhắc nhở Trần Dĩnh. 

 Trần Dĩnh có chút bối rối, nhưng vẫn gật đầu, Đường Uyển nhỏ giọng hỏi: "Mục Nhi, con và Khương sư tỷ có xảy ra chuyện gì không?" 

 "Nương, sư tỷ là trợ đỡ con đột phá." Trần Mục nghiêm trang nói. 

 "Vậy còn hôn ước?" 

 Đường Uyển rất để ý chuyện này. 

 "Sư tỷ nói hôn ước là ý trời, là số mệnh, nàng ta cũng thừa nhận hôn ước kia, nhưng mà gả hay không còn chưa xác định." Trần Mục thẳng thắn với mẫu thân. 

 Đường Uyển và Trần Nghiêm là bậc phụ mẫu, hơn nữa bọn họ cũng sẽ không nói gì, Trần Dĩnh lại không hiểu. 

 "Xem ra Khương sư tỷ thích con, con phải chủ động một chút." Đường Uyển nhắc nhở Trần Mục. 

 "Dĩnh Dĩnh, chuyện hôm nay không thể nói cho muội muội biết." Đường Uyển lại nhắc nhở Trần Dĩnh. 

 Trần Dĩnh gật đầu thật mạnh. 

 Nàng ta cũng không biết vì sao, nương vậy mà lại không có mắng ca ca, còn vui vẻ như vậy. 

 "Nương, con dẫn bọn họ đi Bắc Lâm chơi vài ngày, người và phụ thân không có việc gì cũng đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy, dù sao trong nhà cũng không cần mọi người quan tâm." 

 Đường Uyển cười đến gật đầu. 


 Bà ta gả đến Trần gia mấy năm nay, cuộc sống trải qua cực kì tốt, Trần Nghiêm cũng không để cho bà ta làm việc nặng, chỉ là nuôi Trần Dĩnh mấy năm đó rất vất vả. 

 Trần Nghiêm gần đây đã đề nghị dẫn bà ta ra ngoài du ngoạn, Đường Uyển vừa mới bắt đầu lo lắng hai tỷ muội Trần Dĩnh và Trần Dao, bây giờ hai tỷ muội đều đã là cường giả Kiếm Hậu, so với phụ thân các nàng còn lợi hại hơn, cũng không cần quan tâm. 

 Bắc Lâm. 

 Xung quanh bao bọc một lớp bàn bạc. 

 Nơi này có rất nhiều yêu thú, nhưng mà Trần Mục vừa tới gần, uy áp của hắn đã dọa chúng chạy đi, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chạy như điên trong rừng cây, chúng nó dùng đuôi cuốn tuyết thành quả cầu rồi ném qua lại. 

 "Thức ăn ở nơi này rất nhiều, các muội đi bắt thú rừng, ca ca làm đồ ăn cho các muội." 

 "Được." 

 "Xuất phát." 

 Trần Hãn và Trần Dĩnh lao ra trước. 

 Trần Dao nằm sấp trên người Đại Tráng nghỉ ngơi, nàng ta không có hứng thú đối với việc bắt thú hoang, Trần Mục không ép buộc nàng ta tham dự, cười hỏi: "Dao Dao, muội có thích ăn thịt nướng không?" 

 "Chưa từng ăn qua." 

 Trần Dao khẽ lắc đầu. 

 "Chờ lát nữa ca ca làm thịt nướng cho muội." Trần Mục mỉm cười cọ cái mũi của nàng ta. 

 Trần Dao chưa từng ăn thịt nướng do Trần Mục làm, trong mắt nàng ta có chút mong chờ, vỗ nhẹ cổ Đại Tráng "Đại Tráng, chúng ta đi." 

 "Đi theo bọn họ." 

 Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nghe được, hóa thành tàn ảnh đuổi theo, trong cơ thể chúng có huyết mạch biến dị, cách nhau rất xa cũng có thể dọa yêu thú chạy mất. 

 Thân ảnh Trần Mục trong nháy mắt biến mất. 

 Mộ của Kiếm Hoàng Bắc Lâm. 

 Có một đạo thân ảnh bay lên trời. 

 Trần Mục nhìn chăm chú vào nữ yêu dáng người xinh đẹp cách đó không xa, đại yêu có thể hóa hình, cường giả Yêu Hoàng, bây giờ là Hoàng Đế Bắc Lâm. 

 Nàng ta là Băng Xà năm đó, hơn mười năm trôi qua, đã trở thành cường giả Yêu hoàng thật sự. 

 Đồng tử của nữ xà yêu co rút mạnh, nàng ta nhìn khuôn mặt của Trần Mục, nghĩ đến hài tử năm đó xông vào sâu trong Bắc Lâm, bây giờ cả người hắn có lực lượng đáng sợ, chênh lệch của bọn họ giống như đom đóm và tinh thần. 

 "Các hạ, ngài muốn tìm ta báo thù?" Ánh mắt của nữ xà yêu kiêng kỵ, ngay sau đó lại nói: "Phu quân của ta nếu biết, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi." 

 Trần Mục thản nhiên nói: "Ngươi đã gặp Dục Ảnh?" 

 Nữ xà yêu kinh hãi hô to: "Ngươi biết hắn ta?" 

 "Đương nhiên, là ta giới thiệu hắn ta đến Bắc Lâm, muốn biết hắn ta đi đâu." Trên mặt Trần Mục mang theo nụ cười. 

 Vẻ mặt nữ xà yêu kinh ngạc, khẩn cầu nói: "Hắn ta trở về Minh giới có việc, từng đồng ý trở về sẽ cưới ta, nếu ngươi gặp phải, nhớ nhắc nhở hắn." 

 "Không thành vấn đề." 

 Trần Mục xoay người rời đi. 

 Nữ xà yêu bị Trần Mục dọa đến không nhẹ, còn tưởng rằng hắn là tới để báo thù. 

 Trần Dĩnh bắt bốn con thỏ rừng mập mạp, Trần Hãn khiêng một con lợn rừng trở về, Trần Dao bắt nhiều nhất, thỏ rừng, gà rừng, trâu rừng đều có hết. 

 Trâu rừng là do Đại Tráng ngậm trong miệng tha về. 


 Trần Dĩnh và Tiểu Bạch nhìn ca ca làm thịt nướng, Trần Hãn ở gần đó chặt củi, dù sao đồ ăn dùng than củi nướng ra là thơm nhất. 

 Khói lượn lờ trong tuyết. 

 Chẳng bao lâu mùi hương đã tràn ngập. 

 Trần Dĩnh đầu tiên nhấm nháp mùi vị của chân thỏ, miệng đầy dầu mỡ, mùi thơm nồng đậm: "Thơm quá đi."

Bình Luận (0)
Comment