Đạo thân ảnh kia toàn thân quấn băng vải, không nhìn thấy được chân dung, trong tay hắn ta cầm một cái cung màu đen, cái cung kia không có dây cung, cũng không có mũi tên, cả người nhìn trông rất quỷ dị.
Trần Mục nhìn sinh linh quỷ dị quấn đầy băng vải, hắn ta làm ra tư thế kéo cung, sau đó mũi tên đen như mực xuất hiện, mũi tên này khiến cho linh hồn của Trần Mục cũng phải run rẩy.
Khương Phục Tiên vung kiếm với sinh linh quỷ dị.
Một đạo tuyết quang xé trời lao tới, trực tiếp chém trúng sinh linh kia, băng vải tan vỡ, chỉ có thể nhìn thấy thân thể cháy đen của hắn ta, vết thương kia rõ ràng là bị sét đánh mà ra.
Chẳng lẽ nói đó là sinh linh chết trong lôi hải, Trần Mục có một suy đoán to gan.
Trước khi sinh linh quỷ dị kia bị tuyết quang phá hủy, cái mũi tên màu đen kia của hắn ta đã biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Mục đang tìm kiếm bóng dáng của mũi tên này, quanh thân Khương Phục Tiên tràn ngập tuyết quang, nàng ta sử dụng Băng Phong Vạn Tượng, không gian xung quanh bị nàng ta đóng băng.
Một nửa hắc tiễn lộ ra từ trong hư không, cách mi tâm của Khương Phục Tiên chỉ có gang tấc, nếu như chậm một chút, bị hắc tiễn đâm xuyên mi tâm, nàng ta chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì.
Trần Mục nơm nớp lo sợ, Khương Phục Tiên càng đến gần đầu nguồn của thiên kiếp, càng có sự khủng bố xuất hiện.
Cướp đoạt tạo hóa, chắc chắn là hành vi nghịch thiên, vậy nên tất sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ.
Khương Phục Tiên xử lý mũi hắc tiễn kia, tiếp tục xông vào trong nơi bắt nguồn của lôi hải, càng đến gần, thời gian cùng không gian càng trở nên không ổn định.
Bên trong sương mù có bàn tay lớn thò ra, khi bàn tay to lớn khép lại, Khương Phục Tiên cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Khương Phục Tiên biến mất trong sương mù, vẻ mặt Trần Mục ngưng trọng, hắn không cách nào nhìn thấu được sương mù thần bí, chỉ có thể cầu nguyện vị hôn thê có thể bình an.
Từng đạo từng đạo ánh bạc thánh khiết vọt ra từ bên trong sương mù, Khương Phục Tiên sử dụng huyết mạch Thần tộc trong cơ thể, sức mạnh cường đại xua tan sương mù thần bí.
Nàng ta lại xuất hiện trong lôi hải, trên người khoác ngân giáp sáng chói, giống như nữ võ thần.
Hai tay Khương Phục Tiên nắm tiên kiếm, đưa lưng về phía nhân gian, tư thế hiên ngang, nàng ta tiếp tục lao về phía ngọn nguồn của thiên kiếp, muốn chiếm lấy tạo hóa.
Băng Hồn cùng Tuyết Phách phóng ra hai đạo kiếm quang màu bạc, sương mù phía trước bị đuổi tản ra.
Trần Mục chợt ngửi thấy mùi của cái chết, tim hắn không khỏi đập nhanh, sởn tóc gáy, ở đầu nguồn của thiên kiếp, sương mù biến mất, hắc lôi phun trào.