Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 447

 

 "Nhưng ta là nam nhân, phải là ta chăm sóc sư tỷ mới đúng, không muốn thấy sư tỷ vì ta mà mạo hiểm." Đáy lòng Trần Mục có chút áy náy, rất khó chịu. 

 Khương Phục Tiên tựa vào trong ngực Trần Mục, dịu dàng nói: "Chàng cũng là nam nhân của ta, nữ nhân nào không hy vọng nam nhân của mình có thể trở nên mạnh hơn." 

 "Sư tỷ, ta sẽ cố gắng mạnh hơn." Trần Mục hôn lên trán Khương Phục Tiên, hắn thầm hứa trong lòng, cả đời này đều phải yêu nàng ta, cưng chiều nàng ta, bảo vệ nàng ta, làm cho nàng ta vui vẻ, làm cho nàng ta hạnh phúc. 

 Khương Phục Tiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi. 

 Trần Mục ôm lấy vị hôn thê, hắn dùng Hồng Mông Tử Khí tẩm bổ cho Khương Phục Tiên, muốn nàng ta sớm hồi phục một chút. 

 Hôm sau, giữa trưa. 

 Ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu trên mặt. 

 Khương Phục Tiên hồi phục rất tốt, nàng ta mở mắt ra liền thấy khuôn mặt tuấn lãng của vị hôn phu, không tự giác mà đưa tay vuốt ve, trên mặt tràn đầy vẻ yêu thích. 

 "Sư tỷ, nàng hồi phục thế nào rồi?" 

 "Hồi phục không tốt, phải hôn một cái mới có thể tốt." Khương Phục Tiên nhướng mày ngạo kiều. 

 Trần Mục nhìn đôi mắt của vị hôn thê, bốn mắt nhìn nhau, hai người chậm rãi tới gần, sau đó ôm hôn thân mật, một lát sau, Khương Phục Tiên hé miệng: "Phu quân, chúng ta đổi nơi khác tu luyện." 

 "Được thôi." 

 Trần Mục mỉm cười gật đầu. 

 Khu vực này bị phá hoại rất nghiêm trọng, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi thuyền tiên đi tới hòn đảo nơi sâu trong Lan Hải, nơi này xa rời thế tục, không ai quấy rầy bọn họ tu luyện, có thể ẩn cư ở chỗ này. 

 Giữa hải đảo có hồ nước thiên nhiên, bên trong hồ nước trong veo, chung quanh cây xanh râm mát, hai người dựng nhà gỗ ở ven hồ, có thể nghỉ ngơi ở bên trong. 

 Phía Nam hải đảo là bãi cát, Khương Phục Tiên nằm ngủ trên ghế phơi nắng, Trần Mục mặc quần cộc đỏ ngồi xếp bằng tu luyện ở bên cạnh vị hôn thê, hắn sử dụng một giọt căn nguyên lôi kiếp bắt đầu luyện hóa. 

 Năng lượng sinh mệnh dồi dào tràn vào trong cơ thể, máu thịt toàn thân đều được tẩm bổ. 

 Hắn vận chuyển Bất Diệt Kinh, cả người lấp lánh kim quang, sức mạnh thần bí đang lan tràn trong cơ thể. 

 Căn nguyên lôi kiếp không hề cuồng bạo, bên trong chứa đựng lượng lớn sinh cơ cùng năng lượng dồi dào, gân cốt huyết nhục đều đang được tôi luyện. 

 Bên trong căn nguyên lôi kiếp có vật chất thần bí tồn tại, Trần gia huyết mạch trong cơ thể Trần Mục cũng được khôi phục theo, xương cốt nơi lồng ngực đều bị Trần gia huyết mạch nhuộm thành màu vàng, huyết mạch đặc thù trong cơ thể cũng đang trở nên mạnh hơn rất nhiều, phượng văn trên cánh tay trái cùng long văn bên cánh tay phải đều sinh động như thật, cũng đang hô hấp, giống như là loài vật nhỏ bé. 

 Trần Mục cảm thấy tầng sinh mệnh của bản thân lại đang tiến hóa, căn nguyên lôi kiếp dưới tình huống bình thường phải độ qua thiên kiếp mới có thể có được, nhưng đây là Khương Phục Tiên cứ thế mà đoạt từ trong thiên kiếp ra, ngay cả chính bản thân nàng ta cũng chưa độ xong thiên kiếp. 

 Khương Phục Tiên chưa độ qua toàn bộ thiên kiếp, mặc dù bây giờ nàng ta đã mở ra đạo gông xiềng thứ chín của bản mệnh kiếm, nắm giữ tiên lực, nhưng cũng không phải là Chân Tiên, vẫn là Kiếm Thánh đỉnh phong như cũ, cùng lắm chỉ tính là Giả Tiên. 

 Căn nguyên lôi kiếp kết hợp với Bất Diệt Kinh, nhục thân của Trần Mục càng ngày càng mạnh, hai tay Khương Phục Tiên khoanh trước ngực, nằm nghiêng trên ghế nhìn vị hôn phu tu luyện, trong đôi mắt xinh đẹp nồng đậm ý cười. 

 Trần Mục cần hai ngày để luyện hóa một giọt căn nguyên lôi kiếp, hai tháng hắn mới luyện hóa được ba mươi giọt căn nguyên lôi kiếp, sức mạnh thân thể được tăng cường trên diện rộng. 

 Căn nguyên lôi kiếp mà hắn luyện hoá, còn nhiều hơn căn nguyên lôi kiếp mà Chân Tiên độ qua thiên kiếp lấy được rất nhiều, sức mạnh bây giờ của Trần Mục cực kỳ khủng bố. 

 Bầu trời dày đặc mây đen. 

 Đợt thiên lôi thứ ba sắp giáng xuống. 


 Trần Mục thuấn di đến hải vực bên ngoài hải đảo. 

 Mây đen lần này càng thêm dày nặng, diện tích che phủ cũng rộng hơn, suýt soát có thể bao phủ toàn bộ Hắc Thạch thành, lôi quang đáng sợ rơi xuống từ trong mây đen. 

 Mặt biển phản chiếu lôi quang. 

 Trần Mục tắm trong thiên lôi, hấp thu vật chất sấm sét, căn nguyên lôi kiếp còn sót lại trong cơ thể cũng ở trong thiên lôi dung hoà vào huyết nhục. 

 Thiên lôi kinh khủng chẳng những không làm Trần Mục bị thương chút nào, ngược lại còn trợ giúp hắn luyện hóa căn nguyên lôi kiếp. 

 Trải qua một ngày một đêm thiên lôi tẩy lễ, Bất Diệt Kinh của Trần Mục tu luyện tới đại thành cảnh giới, mà cảnh giới của hắn cũng đạt tới Cửu phẩm Địa Tiên viên mãn. 

 Quanh thân Trần Mục mang theo ánh vàng sáng rực, lúc hắn thôi động Hồng Mông tiểu thụ, bên ngoài cơ thể hiện ra tử kim sáng chói, lúc giơ tay nhấc chân, sông núi đều chuyển động theo. 

 Trong mắt Khương Phục Tiên ẩn chứa ý cười, dịu dàng nói: "Phu quân, chúc mừng chàng." 

 Trần Mục trở lại bên cạnh vị hôn thê, ôm eo nhỏ của nàng ta, nhìn đôi mắt xanh thẳm của nàng ta, trên mặt tràn đầy vẻ dịu dàng, nói: "Sư tỷ, ta chơi với nàng mấy ngày trước, sau đó lại tu luyện." 

 "Được, sư tỷ cho phép." 

 Giữa hàng mày của Khương Phục Tiên mang theo ý cười, Trần Mục vui vẻ ôm vị hôn thê quay vòng tròn. 

 Chỗ sâu trong Lan Hải. 

 Ánh sao rực rỡ, gió biển mát mẻ. 


 Khương Phục Tiên trùm khăn tắm nằm ở trên ghế, nước trên người nàng ta đều biến thành sương mù tan đi, da thịt như huyền băng, người bình thường căn bản không thể chạm vào, cũng chỉ có Trần Mục có thể nắm bắt được. 

 "Phu quân, chân ta lạnh." 

 "Sư tỷ, ta làm ấm chân cho nàng." 

 Trần Mục nắm chân nhỏ trơn bóng như ngọc của vị hôn thê, theo việc linh lực dương khí dồi dào được rót vào, rất nhanh liền trở nên hồng hào. 

Bình Luận (0)
Comment