Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 449

 

 "Sư tỷ, muốn ăn đồ ăn nàng làm." 

 "Đợi lát nữa, sư tỷ làm cho chàng ăn, lần này đặc biệt ướp lạnh rất nhiều nguyên liệu nấu ăn." 

 "Sư tỷ, ăn cơm xong, chúng ta đi lướt sóng, bắt hải sản, buổi tối ăn đồ nướng." 

 Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, ngạo kiều nói: "Vậy buổi tối chàng phải xoa bóp làm ấm chân cho ta." 

 Trần Mục gật đầu, cười đề nghị: "Sư tỷ, thế buổi tối nàng phải hát cho ta nghe." 

 "Ừm hừ, vậy phải xem biểu hiện của chàng." Hai tay Khương Phục Tiên đan chéo ở sau lưng. 

 Bọn họ trở lại giữa đảo, Khương Phục Tiên nấu cơm trước nhà gỗ ven hồ. 

 Nàng ta mặc váy trắng nhỏ ở bên trong, bên ngoài buộc tạp dề đen trắng, ngọc trâm trắng như tuyết cuộn mái tóc bạc lại, cách ăn mặc này rất có hương vị của bà chủ gia đình. 

 Rất nhanh, bữa trưa phong phú đã được chuẩn bị xong, Khương Phục Tiên lấy ra rượu trái cây tự chế. 

 Hai người uống chút rượu, ăn thức ăn, trước nhà gỗ vang vọng tiếng cười của bọn họ. 

 Cơm nước xong xuôi, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới bờ biển, bọn họ lướt sóng tại bờ biển, sau đó vào trong biển sâu bắt hải sản, ban đêm nơi bờ biển tràn ngập mùi thơm. 

 Đêm khuya, sau khi đống lửa được dập tắt, Trần Mục làm ấm chân cho vị hôn thê, Khương Phục Tiên hát cho vị hôn phu nghe, cuộc sống của bọn họ trôi qua rất thú vị. 

 Bọn họ trải qua cuộc sống tiêu dao tự tại, Trần Mục và Khương Phục Tiên đều biết, tương lai có lẽ sẽ xảy ra tình thế hỗn loạn, muốn mãi mãi vui vẻ hạnh phúc như thế này, bọn họ nhất định phải giải trừ được uy hiếp của Ma Thần. 

 "Sư tỷ, nàng mang thai chưa?" Mặt mày Trần Mục tràn đầy tò mò, bọn họ ở cùng với nhau thời gian rất lâu, nhưng mà Khương Phục Tiên không hề có một chút động tĩnh gì cả. 

 Khương Phục Tiên đỏ mặt, hừ một tiếng kiêu ngạo, nói: "Đừng cứ hỏi cái này mãi, ta có sẽ nói cho chàng biết." 

 Tạm thời Trần Mục không có suy nghĩ muốn có con, chỉ là lo lắng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như sớm có con, đối với bọn họ mà nói ngược lại là rắc rối. 

 "Phu quân, muốn có con, chàng phải cố gắng nhiều hơn." Khương Phục Tiên nháy mắt dí dỏm. 

 Trần Mục lắc đầu: "Sư tỷ, hiện tại ta không có thời gian chăm sóc con, vẫn là sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn." 

 Chân mày Khương Phục Tiên khẽ nhướng, nàng ta đột nhiên ngồi dậy, sau đó một phát đạp ngã Trần Mục, rồi ngồi ở trên người hắn, vẻ mặt cao ngạo, cường thế nói: "Nếu có con, sư tỷ tự mình nuôi." 


 ... 

 Sau vài ngày nghỉ ngơi. 

 Trần Mục tiếp tục luyện hóa căn nguyên lôi kiếp còn lại, tốc độ luyện hóa rõ ràng tăng lên, mỗi ngày một giọt, sau năm tháng luyện hóa xong toàn bộ. 

 Quanh thân Trần Mục tràn ngập ánh vàng, ánh vàng này rất đặc biệt, có thể miễn dịch với rất nhiều quy tắc sức mạnh, ngay cả kiếm quang của Khương Phục Tiên cũng rất khó phá hư. 

 Tu luyện Bất Diệt Kinh tới cảnh giới cao nhất, có thể vạn pháp bất xâm, hiện tại Trần Mục chỉ có thể miễn dịch với đại đa số thương tổn, còn lâu mới đạt tới trình độ vạn pháp bất xâm. 

 Hấp thu nhiều căn nguyên lôi kiếp như vậy, Trần Mục cảm giác cách thiên lôi lần thứ năm sẽ không quá xa. 

 "Sư tỷ, nghe nàng, năm nay chúng ta không trở về Trần gia, đi Lan Hải Tiên Cảnh nhìn xem." 

 Trần Mục lưu lại thần hồn ấn ký tại Trần gia, biết Trần gia mạnh khỏe, cho nên không có vội vã trở về. 

 Khương Phục Tiên mặc váy dây màu xanh lam, khẽ nghịch lọn tóc bạc bên tai: "Sư tỷ nghe chàng, phu quân muốn về nhà, ta sẽ theo chàng về nhà." 

 "Không không không, ta nghe sư tỷ." 


 Lan Hải Tiên Cảnh. 

 Thuyền tiên lái về phía Đông Thắng tiên các, Khương Phục Tiên ngồi trên ghế, híp mắt, khóe miệng giương lên độ cong mê người, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. 

 Trần Mục đang bóp vai cho vị hôn thê. 

 Tay của hắn rất ấm áp, tràn đầy dương khí tẩm bổ cho thân thể của vị hôn thê, da thịt Khương Phục Tiên trở nên hồng hào như phát sáng. 

 Bỗng nhiên, ánh bạc bao phủ thuyền tiên, thời điểm tới gần Đông Thắng tiên các, Khương Phục Tiên chuẩn bị thay váy tuyết cao quý, đi ra bên ngoài, nàng ta đại diện cho hình tượng của Lăng Vân tông, không muốn mặc quá tùy ý. 

 Trần Mục giúp vị hôn thê mặc váy tuyết chạm đất, Khương Phục Tiên cười xinh đẹp nói: "Phu quân, chàng cưng chiều ta như thế này, về sau ta ngay cả quần áo cũng không biết mặc." 

 "Sư tỷ, quãng đời còn lại, ta đều sẽ chăm sóc nàng thật tốt." Trần Mục dịu dàng nói, bằng lòng vì nàng xông pha khói lửa, huống chi là loại chuyện nhỏ nhặt này. 

 Trên mặt Khương Phục Tiên tràn đầy vui vẻ. 

 Nàng ta tiếp tục ngồi xuống, Trần Mục lấy ngọc trâm xuống, tóc bạc xoã ra, hắn chải tóc bạc ngay ngắn, sau đó thu tóc bạc hai bên vào giữa rồi buộc lại, tóc bạc ở giữa thì xoã rối tung tự nhiên ở đầu vai. 

 Sửa sang cách ăn mặc xong, bọn họ cách Đông Thắng tiên các càng ngày càng gần, ánh bạc bao phủ thuyền tiên biến mất, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến đầu thuyền. 

 Cách từ rất xa bọn họ đã có thể cảm ứng được tình huống của Đông Thắng tiên các, lần này tới, thuận tiện nhìn xem thế lực Tiên giới ở Lan Hải Tiên Cảnh có động tĩnh gì hay không. 

 Thuyền tiên tới Đông Thắng đảo. 

 Hòn đảo này vô cùng to lớn, có rất nhiều gia tộc cổ xưa sinh sống, so sánh với ngoại giới mà nói, thế lực của nơi này cực kỳ mạnh. 

 Lúc thuyền tiên xuất hiện tại Đông Thắng tiên các, Hạ Tử Hàm dẫn theo cao tầng của tông môn tới trước đón tiếp, bọn họ trăm miệng một lời: "Cung nghênh Khương tông chủ." 


 Trần Mục nhìn vị hôn thê, hiện tại vẻ mặt nàng ta cao ngạo, rất có phong cách nữ vương. 

 Hai người đáp xuống tại Đông Thắng tiên các, Hạ Tử Hàm cung kính nói: "Khương tiền bối, tiểu sư thúc." 

 "Chúng ta nói chuyện riêng." Thái độ của Khương Phục Tiên với Hạ Tử Hàm dịu dàng hơn rất nhiều. 

 Hạ Tử Hàm mỉm cười gật đầu, trên mặt cường giả Đông Thắng tiên các ở chung quanh đều lộ ra vẻ khẩn trương, trong bọn họ có một số người không nghĩ tới Khương Phục Tiên sẽ đến.

Bình Luận (0)
Comment