Trên mặt Khương Phục Tiên mang theo sương lạnh, hoàn toàn không có ý cười, nhàn nhạt nói: "Ngươi thì không sợ ta không vui?"
Hà Mộng Như không dám nhiều lời thêm, Khương Phục Tiên nhắc nhở: "Hà cô, hắn là sư đệ ta, ta không hy vọng hắn gặp phải phiền phức, ngươi hiểu chưa?"
"Đã hiểu."
Hà Mộng Như cảm giác được hàn ý.
Rõ ràng Khương Phục Tiên còn chưa hoàn toàn trở thành Chân Thần, nhưng uy áp trên người nàng ta đã khiến cho nàng ta sợ hãi, nếu như tiến vào Quang Minh Thần Tháp, khó có thể tưởng tượng nàng ta sẽ mạnh tới cỡ nào.
Trần Mục trở về phòng thay y phục, Hạ Trúc Vân giữ ở ngoài cửa, nàng ta vốn tưởng rằng Trần Mục không đơn giản, nhưng mà trong khoảng thời gian quan sát này, cảm thấy hắn rất bình thường, không có bá đạo của cường giả, ở chung với người khác rất hiền lành.
Trong phòng, Trần Mục thay xong y phục, hắn nhìn lòng bàn tay phải, trong lòng bàn tay có đường vân sấm sét màu bạc trắng hiện lên, giống như băng sương ngưng kết, chứa đựng sức mạnh đáng sợ: "Không biết có thể trấn áp Ma Thần cấp thấp hay không?"
Lôi đình tộc văn trao cho hắn thần lực mạnh mẽ, Trần Mục cảm giác nếu như cỗ sức mạnh này được phóng thích, thân thể của hắn có thể chống trụ được hay không cũng là vấn đề.
Lôi Hoan Âm nhìn hạm đội của Đông Thần quốc rời đi, nàng ta vừa trở về chỗ sâu trong hoàng thành, liền nhìn thấy bóng người khuynh thành tuyệt thế, nàng ta khom mình hành lễ: "Mẫu hậu."
Thanh Nguyệt Thần hoàng cau mày: "Vừa rồi, có cỗ sức mạnh biến mất khỏi Vạn Thần điện."
Lôi Hoan Âm nghĩ đến cái tên xui xẻo bị sấm sét bổ trúng kia, đôi mắt ngưng lại: "Mẫu hậu, khi nãy có thanh niên đến từ nhân gian bị sấm sét đánh trúng ở bên ngoài Vạn Thần điện."
Thanh Nguyệt Thần hoàng đưa lưng về phía Lôi Hoan Âm, uy nghiêm nói: "Chuyện này không được để lộ với bên ngoài, Hoan Âm, nghĩ cách thân thiết với hắn, có lợi với Thiên Vực."
Trong mắt Lôi Hoan Âm không hiểu, phàm nhân kia quả thực là tu tiên giả lợi hại, có thể thành tiên ở hoàn cảnh đất trời không cho phép, giới hạn của hắn đã định trước, có nhất thiết phải kết giao?
"Hoan Âm, vận dụng tất cả tài nguyên của Thiên Vực để làm thân với hắn, đợi ta xuất quan sẽ đích thân đi tìm hắn."
Vừa dứt lời, bóng người của Thanh Nguyệt Thần hoàng cứ vậy mà biến mất, đối với Thần tộc mà nói, bình thường không cần tu luyện, trừ khi là thôn phệ huyết mạch tiến hóa.
Huyết mạch Thần tộc càng thuần, thực lực càng mạnh, nhưng cho dù huyết mạch phản tổ, cùng lắm thì thực lực cũng chỉ giống tổ tiên.
Huyết mạch Nhân tộc thì lại khác, huyết mạch Nhân tộc chỉ có thể trợ giúp tu luyện, nhất thời nâng cao tu vi, huyết mạch của bọn họ phản tổ là có khả năng vượt xa tổ tiên, đây cũng là nguyên nhân lúc trước Thần tộc thống trị vũ trụ, sau cùng lại co đầu rụt cổ tại Thần Vực.
Lôi Hoan Âm biết quyết định của mẫu thân chắc chắn là có đạo lý, nàng ta chỉ có thể nghĩ cách làm thân với Trần Mục.
Hạm đội ngân sắc thông qua truyền tống trận siêu cấp của Tổ Thần thành thuận lợi trở về Đông Thần quốc, nhưng mà muốn về đến hoàng thành, còn cần rất nhiều ngày.
Đông Thần quốc, Thái Sơ hoàng thành.
Khắp nơi đều có thể thấy được cao lầu màu bạc, chỗ cao nhất là tháp cao màu bạc trong nội hoàng thành, gần sát chân trời.
Cả tòa Thái Sơ hoàng thành được bao phủ trong ánh bạc thánh khiết của tháp cao, kiến trúc cổ cao ngất, chập trùng liền nhau, trông không đến đầu, nội thành và ngoại thành được ngăn cách bởi rừng rậm cùng dòng sông.
Nội thành là nơi ở của Khương gia Thần tộc.
Hạm đội ngân sắc đáp xuống bên ngoài hoàng thành, truyền tống trận xây ở bên ngoài hoàng thành, Hà Mộng Như thông báo Khương Phục Tiên đầu tiên: "Điện hạ, chúng ta đã đến hoàng thành, bây giờ thiếp thân mang ngài về nội thành nghỉ ngơi."
Khương Phục Tiên không có tận lực trang điểm, nàng ta vẫn mặc một thân váy tuyết chạm đất kia, xõa tóc bạc, trong mắt không có kích động khi về nhà, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Thông báo cho sư đệ ta, để hắn đi theo bên cạnh ta."
Hà Mộng Như bày ra biểu cảm khó xử, nhưng đây là mệnh lệnh của Khương Phục Tiên, nàng ta chỉ là nô bộc của Khương gia, căn bản không có quyền từ chối.
Trần Mục đang tu luyện trong phòng, Hạ Trúc Vân nói cho hắn biết đã đến Thái Sơ hoàng thành, sau đó Hà Mộng Như đích thân đến đây thông báo để hắn đến hoàng thành.
Nghe nói đến Thái Sơ hoàng thành, rất có thể sẽ gặp được nhạc phụ và nhạc mẫu, Trần Mục thay y bào trắng muốt, trên đường đến đỉnh chiến hạm, Hà Mộng Như lẩm bẩm rất nhiều lời, Trần Mục không có nghe, liên tục gật đầu, cũng không biết nàng ta nói cái gì.
Trần Mục nhìn thấy Thái Sơ hoàng thành to lớn hùng vĩ, không nhịn được cảm khái nói: "To quá!"
Hạ Trúc Vân nhìn dáng vẻ đơn thuần của hắn, không khỏi che miệng cười khẽ, khóe miệng Cơ Thanh Vân có chút khinh miệt, so sánh với Khương Phục Tiên mặt không thay đổi, không khỏi cảm thấy hắn là thổ dân chưa từng thấy qua việc đời.
Hà Mộng Như càng đối đãi lạnh nhạt hơn, quả nhiên là thổ dân, chưa từng thấy qua việc đời.
Khương Phục Tiên gót sen khẽ chuyển, nàng ta đứng sau lưng Bạch Phượng, Cơ Thanh Vân và Trần Mục đứng ở hai bên nàng ta, Hà Mộng Như và Hạ Trúc Vân đứng phía sau bọn họ, Khương Xuyên mang theo thị vệ ngân giáp đi theo hai bên.
Bạch Phượng hạ xuống tại quảng trường nội thành.
Trần Mục phát giác được sự khủng bố của nội thành, nơi này có cấm chế mạnh mẽ, đừng nói dịch chuyển không gian, ngay cả bay lên không trung hắn cũng khó mà làm được, thần lực và tiên lực trong cơ thể đều bị phong lại.
Không hổ là Thái Sơ Thần tộc!