Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 490

 Trần Mục gật đầu, khẽ cười nói: "Đúng vậy, quấy rầy rồi, còn xin thứ lỗi." 

 Khương Nguyên bước đến trước mặt Trần Mục: "Ngươi không phải hậu duệ Thần tộc, nhưng lại có huyết mạch Thần tộc không tồi, có hứng thú cọ sát hai chiêu không?" 

 Trần Mục có thể cảm nhận được trong cơ thể Khương Nguyên có huyết mạch Thần tộc rất mạnh, nhưng không cảm thấy áp lực, hắn cũng muốn biết thực lực của thiên kiêu Thần tộc, nhưng không muốn gây thêm phiền phức cho vị hôn thê, từ chối nói: "Ta không phải đối thủ của các hạ, thôi không tự chuốc lấy khổ." 

 Khương Nguyên không ép buộc Trần Mục so tài, lạnh giọng nói: "Trọng địa nội thành, không được phép đi dạo!" 

 Hạ Trúc Vân liền vội vàng khom người nhận lỗi: "Đều là do nô tỳ sai, chúng ta lập tức trở về." 

 Trần Mục và Hạ Trúc Vân rời khỏi Quang Minh đài, Khương Nguyên dẫn theo thị vệ tiếp tục tuần tra tại nội thành. 

 Phục Tiên các. 

 Thời điểm Trần Mục trở về, Khương Phục Tiên vẫn chưa trở lại, Hạ Trúc Vân lo lắng nói: "Trần công tử, đều là do ta không tốt, thật xin lỗi." 

 "Đều là chuyện nhỏ, không cần để ý." 

 Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, Hạ Trúc Vân có thể cảm giác được, rõ ràng hắn rất mạnh, nhưng lại rất khiêm tốn, đối xử với những người khác cũng rất thân thiện. 

 Hạ Trúc Vân cung kính nói: "Trần công tử, ngài có muốn đi nghỉ trước không?" 

 "Ta ngồi ở chỗ này một lát." 

 Trần Mục khẽ lắc đầu, hắn ngồi ở trong đình, chờ vị hôn thê quay về. 

 Nguyệt Quang hoa viên. 

 Trong yến hội, Chu Hành Vân của Tây Thần quốc đột nhiên đứng dậy, hắn ta đi tới trước đài cao, khom mình hành lễ với hai vị Thần hậu cao cao tại thượng. 

 "Hai vị Thần hậu tại thượng, Hành Vân muốn cọ sát với Thần tử Vũ Thần, mong được ân chuẩn." 

 Nghe vậy, yến hội trở nên huyên náo, mọi người đều mong chờ trận quyết đấu của bọn họ. 

 Vẻ mặt Khương Vũ Thần lạnh nhạt, hắn ta không có ý đặt Chu Hành Vân ở trong mắt. 

 Lâu Tương Thần hậu nhìn về phía Huyền Vận Thần hậu: "Tỷ tỷ, ngươi cảm thấy trận so tài này thích hợp không?" 

 Huyền Vận Thần hậu mỉm cười yêu kiều: "Tiểu bối so tài đương nhiên có thể, hôm nay muộn quá rồi, ngày kia đi." 

 Chu Hành Vân chủ động khiêu chiến, nếu như Đông Thần quốc chỉ trốn tránh không chiến, thì sẽ có ý nhận sợ, cho nên Huyền Vận Thần hậu cũng cười đồng ý. 

 Lâu Tương Thần hậu cười xinh đẹp nói: "Xem ra là tỷ tỷ muốn xem náo nhiệt, muội muội cũng thích náo nhiệt." 

 Hai vị Thần tử tuổi trẻ giao đấu, đại diện cho bộ mặt của hai thần quốc, Chu Hành Vân đến từ Chu gia, đại Thần tộc thứ hai của Tây Thần quốc, nếu như hắn ta có thể chiến thắng Thần tử của Đông Thần quốc, thậm chí có thể trở thành người thừa kế của Tây Thần quốc. 

 Mọi người đều tràn ngập chờ mong với trận so tài của bọn họ. 

 Yến hội kết thúc. 

 Hà Mộng Như đưa Lâu Tương Thần hậu rời đi. 

 Huyền Vận Thần hậu dẫn Khương Phục Tiên và Khương Vũ Thần trở lại cung điện nơi sâu trong nội thành. 

 Trong phòng vàng son lộng lẫy, đèn đuốc sáng trưng, hai mẫu nữ nắm tay, vô cùng ấm áp: "Phục Tiên, mẫu thân không làm được tận trách." 


 Khương Phục Tiên nói khẽ: "Mẫu hậu, ta sống rất vui vẻ, ngài không cần tự trách." 

 Huyền Vận Thần hậu khẽ thở dài: "Năm đó chúng ta quyết định đưa con đến nhân gian là bởi vì tiên đoán của Khương gia cổ xưa, Chân Thần sẽ lại xuất hiện ở nhân gian." 

 "Rất nhiều năm về trước, lúc cường giả Lăng Vân tông đến nơi sâu trong tinh không, gia gia con từng ra tay cứu giúp, sau đó chúng ta liền quyết định đưa con đến nhân gian." 

 "Hoá ra ta xuất hiện tại Lăng Vân tông không phải là ngẫu nhiên." Khương Phục Tiên cười khẽ, có đôi khi từ lúc bắt đầu vận mệnh đã bị khống chế, cảm giác này rất không tốt. 

 Huyền Vận Thần hậu vuốt ve khuôn mặt Khương Phục Tiên, tràn đầy từ ái cùng kiêu ngạo: "Mẫu thân có thể cảm nhận được, Chân Thần ở trong thân thể con, con chính là Chân Thần!" 

 Bình thường, có thần khu cũng gọi là Chân Thần, nhưng đây không phải là Chân Thần đúng nghĩa, nắm giữ huyết mạch Thần tộc và thần khu chỉ có thể coi là thần duệ, chỉ có kế thừa thần vị, nắm giữ thần cách, mới là Chân Thần duy nhất của chủng tộc này! 

 Khương Phục Tiên làm được chuyện mà bọn họ chưa từng làm được, nàng ta đã kế thừa Quang Minh Thần vị, nàng ta nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Mẫu hậu, ta muốn vào Quang Minh Thần Tháp." 

 Huyền Vận Thần hậu dịu dàng nói: "Phục Tiên, đó là chuyện sớm muộn thôi, nhưng phải được sự đồng ý của phụ hoàng con trước, sau đó mới có thể đi vào Quang Minh Thần Tháp." 

 "Mẫu hậu, ta muốn gặp phụ hoàng." 

 "Phụ hoàng của con đang bế quan, qua một thời gian ngắn nữa ông ấy sẽ xuất quan." Huyền Vận Thần hậu dịu dàng nói. 

 Khương Phục Tiên chỉ có thể tiếp tục chờ đợi. 

 Huyền Vận Thần hậu hiếu kỳ nói: "Phục Tiên, nói một chút chuyện con đã trải qua trong những năm này tại nhân gian cho mẫu thân nghe đi." 

 Khương Phục Tiên nói ngắn gọn, những trải nghiệm ở nhân gian của nàng ta nghe có vẻ rất bình thường, Khương Vũ Thần cảm thấy rất nhàm chán, không nghe nghiêm túc. 


 Khương Phục Tiên bỗng nhiên im lặng, Khương Vũ Thần vốn dĩ đang cảm thấy phát chán đột nhiên vực dậy tinh thần, hắn ta nhìn tỷ tỷ, hy vọng có thể có câu chuyện kì thú gì đó. 

 "Mẫu hậu, sư đệ ta tên là Trần Mục, ta cũng không muốn giấu ngài, chúng ta đã tư định chung thân, hơn nữa cũng đã định hôn ước." 

 Khương Phục Tiên không muốn che giấu ở trước mặt mẫu thân, Huyền Vận Thần hậu trầm mặc, Khương Vũ Thần trừng to mắt, hắn ta biết có trò vui để xem rồi. 

 Tại thần quốc đính hôn chính là chuyện lớn bằng trời, ở Phục Tiên các phía xa sau lưng Trần Mục đột nhiên lạnh lẽo, thầm nghĩ có vị hôn thê bao bọc, hẳn là sẽ không có việc gì.

Bình Luận (0)
Comment