Khương Phục Tiên mỉm cười, nàng ta có thể nhìn ra Diệp Hâm Nhiên thích Khương Vũ Thần, nhưng đại khái hai nhà sẽ không liên hôn, nói khẽ: "Vũ Thần, Hâm Nhiên là khách, đệ đi dạo cùng nàng đi, ta và sư đệ nghỉ ngơi một lát ở trong đình phía trước."
"Cám ơn Phục Tiên tỷ tỷ." Diệp Hâm Nhiên tới gần Khương Vũ Thần, chớp mắt nhìn hắn ta.
Khương Vũ Thần có chút bất đắc dĩ lắc đầu, qua loa nói: "Hâm Nhiên Thần nữ, nơi này rất nhàm chán, không có gì để đi dạo đâu, ta hái đào cho ngươi ăn."
"Tốt quá, cảm ơn Vũ Thần ca ca."
Diệp Hâm Nhiên dí dỏm chớp mắt, sau đó theo bên cạnh Khương Vũ Thần, Mạc Lưu Sương đến gần Trần Mục, nàng ta khom mình hành lễ với Khương Phục Tiên: "Bái kiến Phục Tiên điện hạ, bái kiến Trần công tử, ta là Mạc Lưu Sương, đến từ Mạc gia Tây Thần quốc, may mắn gặp được hai vị."
Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười đáp lại.
Mạc Lưu Sương đột nhiên lấy ra một tờ giấy vàng, trong mắt Trần Mục và Khương Phục Tiên mang vẻ hiếu kỳ.
Mạc Lưu Sương nhìn về phía Trần Mục: "Trần công tử, ta thích cất giữ sách cổ có liên quan tới tu tiên giả, đây là kinh văn do một vị tu tiên giả viễn cổ nào đó lưu lại."
Trần Mục không hiểu gì cả, tò mò nói: "Mạc tiểu thư, ngươi muốn ta giải thích nghi hoặc thay ngươi?"
Mạc Lưu Sương lắc đầu, nghiêm túc nói: "Lưu Sương muốn dùng trang kinh văn cổ này để kết giao bằng hữu với Trần công tử."
Trần Mục nhìn về phía vị hôn thê, Khương Phục Tiên dùng niệm lực truyền âm nói: "Xem ra Tây Thần quốc cảm thấy hứng thú với chàng, đây là cành ô liu mà bọn họ ném ra."
"Mạc tiểu thư, có thể làm bằng hữu với ngươi là vinh hạnh của ta, không cần lễ vật có giá như thế."
Trần Mục nở nụ cười toả nắng, biểu hiện của hắn ở trên Quang Minh đài rõ như ban ngày, hơn nữa còn anh tuấn tiêu sái, rất nhiều nữ thiên kiêu Thần tộc đều cảm thấy hứng thú với hắn.
Mạc Lưu Sương đưa tờ kinh văn cổ kia tới trước mặt Trần Mục, ưu nhã nói: "Trần công tử, trang kinh văn này ta không cách nào ngộ ra, ở trong tay ta cũng lãng phí, ngươi là tu tiên giả, có lẽ sẽ có ích đối với ngươi."
Đối mặt với sự nhiệt tình của Mạc Lưu Sương, Trần Mục không thể chối từ, hắn tiếp nhận tờ kinh văn thần bí kia.
Văn tự phía trên là dùng cổ văn ghi lại, Trần Mục có thể xem hiểu, nhưng đây không phải là phương pháp tu luyện, giống với cảm ngộ đại năng hơn.
"Chư pháp vô ngã, chư hành vô thường, niết bàn tịch tĩnh." Trần Mục đọc đến mấy câu này, có chút rung động. Đằng sau còn có rất nhiều văn tự khiến hắn xúc động.
Trang kinh văn thần bí này ẩn chứa đạo pháp cao thâm, đối với thiên kiêu Thần tộc mà nói là thiên thư xem không hiểu, nhưng Trần Mục lại có thể cảm nhận được chân lý trong đó.
Thấy Trần Mục xem say mê, Mạc Lưu Sương cười mỉm mở miệng: "Trần công tử, gia tộc ta rất thích thu thập loại kinh văn này, trong tộc có cuốn Kim Cang Cổ Tịch hoàn chỉnh, nửa cuốn Đại Thừa Kinh Văn, còn có đôi câu vài lời mà cường giả tuyệt đỉnh lưu lại, nếu như ngươi muốn xem, có thể đến Mạc gia Tây Thần quốc, những cuốn cổ tịch kinh văn này tùy ngươi xem."
Trang kinh văn thần bí này chỉ là một góc của băng sơn, nội tình trong Thần tộc khó có thể tưởng tượng, những thiên kiêu Thần tử này còn mạnh hơn Kiếm Thánh đỉnh phong nhân gian, càng đừng nói đến đại năng Thần tộc sau lưng bọn họ.
Trần Mục mỉm cười nói: "Đa tạ Mạc tiểu thư, có thời gian rảnh, ta sẽ đến Mạc gia thăm hỏi."
Mạc Lưu Sương chủ động mời nói: "Qua một thời gian ngắn nữa bọn ta sẽ phải trở về Tây Thần quốc, Trần công tử có thể cùng trở về với bọn ta, đợi ngươi xem xong, ta có thể đích thân đưa ngươi trở về Thái Sơ hoàng thành."
Đối phương tốt tới không hợp thói thường, Trần Mục biết trên trời sẽ không rớt đĩa bánh xuống, nếu thật sự tới Tây Thần quốc, không biết sẽ gặp phải phiền toái gì.
Trần Mục uyển chuyển nói: "Gần đây ta bề bộn nhiều việc, sau này có rảnh nhất định sẽ đến Mạc gia thăm hỏi."
Mạc Lưu Sương mỉm cười yêu kiều: "Không gấp, ta có thể ở lại Thái Sơ hoàng thành chờ Trần công tử."
Khương Phục Tiên khẽ nhíu mày, lạnh giọng nói: "Mạc cô nương, hắn là sư đệ của ta, hi vọng Tây Thần quốc đừng có ý đồ gì với hắn."
Đối mặt với hàn ý đột nhiên xuất hiện, Mạc Lưu Sương thu liễm rất nhiều, bồi lễ nói: "Phục Tiên điện hạ, Trần công tử, đã quấy rầy rồi, xin thứ lỗi."
Trần Mục vừa nhận kinh văn của nàng ta, liền vội vàng cười khoát tay: "Không nghiêm trọng, về sau có cơ hội, ta nhất định sẽ đến Mạc gia thăm hỏi, muốn tìm hiểu cổ tịch."
Mạc Lưu Sương chân thành nói: "Trần công tử, nếu như ngươi không có thời gian, ta có thể chép mang qua đây, chỉ là đôi câu vài lời của cường giả tuyệt đỉnh, xem qua sẽ quên ngay, không cách nào phục chế được, chỉ có thể tự mình xem thôi."
Trần Mục nghe xong khó tránh khỏi sẽ hiếu kỳ, đối mặt với hành động có thành ý như thế của Mạc Lưu Sương, hắn chỉ có thể chắp tay, nói: "Đa tạ Mạc tiểu thư."
Khương Phục Tiên biết rõ, Mạc Lưu Sương nhiệt tình như vậy, sau lưng chắc chắn có Lâu Tương Thần hậu chỉ thị, xem ra còn phải trông kĩ vị hôn phu mới được.
"Phu quân, chàng cẩn thận bị cướp đi!"
"Sư tỷ, yên tâm, ta có chừng mực."
Khương Vũ Thần đương nhiên không có cách nào từ chối, Thần nữ cao quý nhấtTây Thần quốc, nếu như trêu chọc nàng ta, đoán chừng Huyền Vận Thần hậu cũng sẽ nói hắn ta không đúng.
Bọn họ đi về hướng ngoại thành, trên đường Khương Vũ Thần nhìn về phía Trần Mục, ánh mắt nóng rực nói: "Trần huynh, tỷ thí trên Quang Minh đài không tận hứng ra sao, có cơ hội thì tỷ thí ở khu vực bên ngoài hoàng thành đi."
Thái Sơ hoàng thành có cấm chế, bọn họ không thể phát huy ra toàn bộ thực lực, ở nơi khác, bọn họ có thể thoải mái chiến đấu.
"Không thành vấn đề."