Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 515

 Nét mặt Khương Phục Tiên thờ ơ, nàng ta nhắm hai mắt, không hề để ý tới động tĩnh xung quanh chút nào. 

 Trên mặt Huyền Vận Thần hậu mang theo sương lạnh, Khương Đông hoàng nhìn về phía Triệu Thiên Thần cách đó không xa: "Hắn không xứng." 

 Giọng nói thờ ơ vang vọng khắp Thái Sơ hoàng thành. 

 Toàn trường yên tĩnh, thiên kiêu Thần tử chung quanh đều kìm nén không dám cười, Bắc Thần Thần hoàng còn ở nơi này. 

 Phía sau lưng Triệu Thiên Thần phát lạnh, giây phút hắn ta bị Khương Đông hoàng nhìn chằm chằm, cảm thấy phụ hoàng cũng không bảo vệ nổi mình. 

 Bắc Thần Thần hoàng cũng liệu được sẽ có kết quả như vậy: "Đông hoàng, ngươi là buộc bọn ta động thủ?" 

 Trong mắt Khương Đông hoàng không gợn sóng: "Hôm nay là ngày đại hỉ của Đông Thần quốc, bản hoàng có thể cho các ngươi một cơ hội, hiện tại rút đi, bằng không, vậy chúng ta chính là tử địch, không chết không thôi." 

 Triệu Bắc Thần đưa tay: "Quy định không gian!" 

 Tức khắc! 

 Triệu Bắc Thần và Khương Đông hoàng biến mất không thấy đâu nữa. 

 Nháy mắt, Huyền Vận Thần hậu đi tới bên cạnh Khương Phục Tiên, còn có hai vị tộc lão của Khương gia, Phù Đồ U và Viêm lão ma không có phí lời, nhất định phải tốc chiến tốc thắng. 

 Triệu Bắc Thần chỉ có thể trì hoãn thời gian, bọn họ nhất định phải bắt Khương Phục Tiên đi, bằng không mọi thứ đều phí công. 

 Khai trận. 

 Hai vị lão giả bạch bào hét lớn. 

 Cường giả Thần tộc của Đông Thần quốc phóng ra ánh bạc, toàn bộ bên ngoài Quang Minh Thần Điện được bao bọc trong ánh bạc thánh khiết, sức mạnh của hai vị tộc lão tăng vọt. 

 Bọn họ ngăn cản Phù Đồ U và Viêm lão ma. 

 Lâu Tương Thần hậu dẫn thiên kiêu Tây Thần quốc rút lui, bà ta không muốn chọc vào phiền phức, không quản chuyện ở nơi đây. 


 Khương Vũ Thần tay cầm trường thương, tức giận nói: "Khương Hiên, Khương Nguyên, đi với ta bắt đám người Triệu Thiên Thần!" 

 Triệu Thiên Thần chỉ có thể chạy trốn, ngay cả hắn ta trước đó cũng không biết có chuyện này, Bắc Thần Thần hoàng bảo Triệu Thiên Thần đến Thái Sơ hoàng thành, chính là muốn làm cho Đông Thần quốc buông lỏng cảnh giác, sau đó ông ta mới có cơ hội lặng lẽ đáp xuống gần Thái Sơ hoàng thành. 

 Trần Mục nhìn trên bầu trời trong thành, ánh sáng chói lọi đan xen, nếu không phải Thái Sơ hoàng thành có cấm chế đặc thù, đổi thành nơi khác thì nơi này đã sớm sụp đổ. 

 Hai vị tộc lão của Khương gia đại chiến với hai vị Thần hoàng, phía dưới có rất nhiều cường giả Thần tộc đang trợ trận, đáng tiếc cách biệt thực lực của bọn họ quá xa, cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được nửa nén hương. 

 "Không hay!" 

 Trần Mục cảm thấy có phiền phức. 

 Chờ hai vị Thần hoàng ra tay, Huyền Vận Thần hậu không thể ngăn cản được bọn họ, nhưng muốn chạy trốn cũng không có khả năng, hiện tại nhất định phải nghĩ cách chiến thắng bọn họ. 

 Chung quanh hắc quan tràn ngập u sương, nắp quan tài loảng xoảng một tiếng mở ra, di hài Cổ Thần cả người mặc hắc giáp từ đó bước ra, hai mắt đen nhánh, không nhìn thấy ánh sáng. 

 Trần Mục cảm thấy đại sự không ổn, cường giả Đông Thần quốc đang bày trận trợ giúp hai vị tộc lão đối phó với Phù Đồ U và Viêm lão ma, chỉ có Huyền Vận Thần hậu bảo vệ Khương Phục Tiên. 

 Thiên kiêu tiểu bối mà dám tới gần chắc chắn chính là chịu chết. 

 Huyền Vận Thần hậu xây dựng màn nước màu xanh lam, giống như bán cầu bao bọc bà ta và Khương Phục Tiên. 

 Di hài Cổ Thần đột nhiên di chuyển dữ dội, không gian chung quanh đều đang rung động, đầu quyền của hắn ta cứng rắn, đánh vào trên màn nước mềm mại, hoàn toàn không có dấu hiệu vỡ nứt. 

 Trần Mục có thể phát giác được uy lực đáng sợ của một quyền kia, nếu là hắn, căn bản không thể nào cản nổi. 

 Huyền Vận Thần hậu đứng trước mặt Khương Phục Tiên, mặc cho di hài Cổ Thần đánh tung đập loạn vào tấm chắn đều vô dụng, nhưng nếu như Phù Đồ U và Viêm lão ma giải quyết được hai vị tộc lão kia, tấm chắn này cũng rất khó ngăn cản được công kích do bọn họ liên thủ. 

 Trần Mục đứng tại khu vực trống trải dọc theo quảng trường, Thần tộc chung quanh đã sớm thoát đi, chỉ có cường giả bày trận trên bầu trời, không ngừng chuyển vận sức mạnh cho hai vị tộc lão. 

 "Liều mạng!" 

 Trần Mục lấy Thanh Vân kiếm ra. 

 Hắn không chút do dự sử dụng Táng Thiên Địa. 

 Sinh cơ ở Thần Vực nồng đậm hơn nhân gian, huống chi nơi này là Thái Sơ hoàng thành, Trần Mục có thể góp nhặt năng lượng càng nhanh hơn, hắn dùng Trích Tinh Kiếm Kỹ ngưng tụ cỗ năng lượng khổng lồ này vào mũi kiếm, muốn xuất ra một kiếm mạnh nhất. 

 Trần Mục đối mặt với cường giả đứng đầu Thần tộc, trong lòng không hề e sợ, ngược lại bình tĩnh tới lạ thường, hắn đem tất cả những gì học được, toàn bộ dung nhập vào trong một kiếm này. 

 Sinh cơ giữa đất trời đang mất đi, điểm chú ý của mọi người đều ở bầu trời và giữa quảng trường, cũng chỉ có Huyền Vận Thần hậu chú ý tới Trần Mục, trong mắt ẩn chứa vẻ tán thưởng, đối mặt với loại cường giả cấp bậc này, dù cho muốn đánh lén sau lưng cũng cần có dũng khí cực lớn. 

 Năng lượng mà Thanh Vân kiếm của Trần Mục góp nhặt càng ngày càng cuồng bạo, cỗ sức mạnh kia càng mạnh thì càng dễ thu hút sự chú ý của hai vị Thần hoàng trên bầu trời, Huyền Vận Thần hậu dùng niệm lực truyền âm nói: "Tiểu Trần, rời khỏi nơi này trước đi." 

 Vị hôn thê còn ở nơi này, Trần Mục sẽ không trốn, đất trời đột nhiên trở tối, sinh cơ chung quanh biến mất gần như không còn, Thanh Vân kiếm chứa đựng sức mạnh kinh thiên động địa. 

 Phù Đồ U phát giác ra dị thường phía dưới, chú ý tới có tu tiên giả trẻ tuổi chuẩn bị xuất kiếm, trong mắt mang theo trào phúng, không để bụng: "Con kiến hôi!"

Bình Luận (0)
Comment