Thần tộc nhao nhao quay lại quảng trường, Khương Vũ Thần không bắt được Triệu Thiên Thần, hắn ta được đón rời đi.
Ánh bạc quanh thân Khương Phục Tiên phát ra càng thánh khiết, bên trong ánh bạc xuất hiện hư ảnh nửa người của nữ thần, đôi cánh đẫy đà bao quanh nàng ta, giống như Thần minh.
Thần tộc chung quanh cảm thấy huyết mạch trong cơ thể đang rung động, linh hồn của bọn họ cũng đang run rẩy, cảm giác còn kinh khủng hơn so với gặp phải Thần hoàng, đó là bắt nguồn từ sự kính sợ sâu trong linh hồn, không ngừng có thần tộc quỳ xuống.
Bên ngoài Quang Minh Thần Điện, thiên kiêu và cường giả Thần tộc của Đông Thần quốc ào ào quỳ xuống, vẻ mặt bọn họ thong dong, không ngừng có ánh bạc vọt lên từ trên người bọn họ.
Trần Mục chú ý tới cỗ sức mạnh này đang tụ tập ở chỗ hư ảnh, còn kinh khủng hơn chiến trận tộc lão Khương gia dùng, trực tiếp tập trung tất cả sức mạnh Thần tộc ở Thái Sơ hoàng thành, vẻ mặt Lâu Tương Thần hậu khiếp sợ.
"Tộc vận!"
Lâu Tương Thần hậu thất thanh nói.
Diệp Hâm Nhiên đã từng nghe qua: "Mẫu hậu, trước kia ngài từng nói, tộc vận chỉ có Chân Thần có thể nắm giữ, Phục Tiên tỷ tỷ là Quang Minh nữ thần thời nay?"
Lâu Tương Thần hậu trịnh trọng nói: "Chắc là vậy, Quang Minh nữ thần là một trong số Thái Sơ Cổ Thần, là một trong những Thần minh cổ xưa nhất, có sức mạnh vượt xa Thần hoàng Thần Vực bây giờ."
Trong mắt Diệp Hâm Nhiên mang theo sùng bái.
Phía sau Quang Minh Thần Điện, Quang Minh Thần Tháp cao ngất đột nhiên chuyển động, tầng thân tháp ở chỗ cao nhất kia tràn ra một đạo ánh bạc, ánh bạc rơi vào trên người Khương Phục Tiên, sau đó nàng ta biến mất tại chỗ.
Trong mắt Thần tộc xung quanh chứa đựng nghi hoặc.
Huyền Vận Thần hậu kinh ngạc nhìn về phía Đông hoàng.
Nét mặt Đông hoàng bình tĩnh nói: "Không phải Quang Minh Thần Tháp lựa chọn Phục Tiên, mà chính là nàng đã khống chế Quang Minh Thần Tháp, nàng đã tiếp quản cổ trận cùng tộc vận của Thái Sơ hoàng thành, nàng chính là Chân Thần mà chúng ta chờ đợi."
Trong mắt Huyền Vận Thần hậu mang theo vui sướng, bà ta biết điều này có ý nghĩa gì, chỉ cần Khương Phục Tiên từ trong Quang Minh Thần Tháp bước ra, liền sẽ chiếu sáng Thần Vực.
Khác với quy trình ban đầu, đột nhiên xuất hiện nguy hiểm, làm cho Khương Phục Tiên tiến vào trạng thái rất huyền diệu, nàng ta trực tiếp khởi động Quang Minh Thần Tháp.
Trần Mục thấy vị hôn thê biến mất, biết nàng ta tiến vào Quang Minh Thần Tháp, cho nên cũng không có suốt ruột.
"Tổ chức tộc lão hội."
Giọng nói của Đông hoàng vang vọng Đông Thần quốc.
Cường giả Thần tộc của Đông Thần quốc đều hiểu, chỉ có sự kiện trọng đại mới có thể tổ chức tộc lão hội, lần này Bắc Thần quốc, Phù Đồ cấm địa, Thiên Hỏa cấm địa liên thủ xâm phạm, Đông hoàng chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Bầu không khí trong Thái Sơ hoàng thành vẫn căng thẳng như cũ.
Khương Phục Tiên ở trong Quang Minh Thần Tháp, cần thời gian rất lâu mới có thể kết thúc lột xác, Trần Mục rõ ràng, hắn rời đi trong ánh mắt của Thần tộc.
Rất nhiều Thần tộc đều nhìn thấy biểu hiện của hắn trong lúc nguy cấp, trong lòng sinh ra sự kính trọng với hắn.
Huyền Vận Thần hậu đứng ở nơi cao nhìn Trần Mục, trên mặt nở nụ cười ôn hòa: "Đứa nhỏ này không tệ."
Đông hoàng nhẹ gật đầu: "Triệu Bắc Thần chỉ là phân thân, giải quyết ông ta rất dễ dàng, ta đặc biệt lưu ý tới biểu hiện của Trần Mục, ánh mắt của Phục Tiên quả thật không tệ."
Trên mặt Huyền Vận Thần hậu tràn đầy nụ cười của từ mẫu: "Đừng làm khó dễ đứa nhỏ này, hắn rất tốt, cho dù đi đường tu tiên đến cuối, ta cũng bằng lòng nhận hắn làm con rể."
Đông hoàng cười gật đầu: "Yên tâm, chờ Phục Tiên ra khỏi Quang Minh Thần Tháp, ta sẽ công bố hôn ước của bọn chúng ra ngoài, Trần Mục có thể dựa vào sức mạnh của mình để đỡ được một chưởng của ta, thì sẽ đồng ý cho bọn chúng kết hôn."
Huyền Vận Thần hậu hài lòng gật đầu, càng là cường giả thì càng kiêng kị nhân quả, đều là lời vàng lời ngọc, sẽ không dễ dàng đổi ý, bà ta cũng mong nữ nhi có thể hạnh phúc.
Đông hoàng muốn tổ chức tộc lão hội, quay người trở lại Quang Minh Thần Điện, Huyền Vận Thần hậu đi tới bên cạnh Lâu Tương Thần hậu, bày tỏ áy náy tiếp đãi không chu đáo với bà ta.
Nếu như đến lúc đó thật sự khai chiến, cả Thần Vực đều sẽ chọn đội mà đứng, thực lực của Tây Thần quốc rất mạnh, nếu như có thể lôi kéo, chắc chắn chính là trợ lực cường đại.
Hai nhà không bàn thành hôn ước, không thể liên hôn, muốn có được sự ủng hộ của Tây Thần quốc vô cùng khó, Huyền Vận Thần hậu cũng không trông cậy vào việc có thể lôi kéo Lâu Tương Thần hậu, nhưng ít nhất phải để Tây Thần quốc giữ thế trung lập.
Thời điểm Trần Mục trở lại Phục Tiên các, Hạ Trúc Vân đi theo phía sau hắn, trong mắt tràn đầy sùng bái, không ngờ rằng tu tiên giả cũng có thể cường thế như vậy.
Hắn làm Phù Đồ Thần hoàng bị thương, dùng Hồng Mông Thạch Tháp trấn áp Phù Đồ U, còn dùng Cự Thần binh ngăn chặn di hài Cổ Thần, trợ giúp Đông Thần quốc vượt qua nguy cơ, ở trong mắt Thần tộcĐông Thần quốc, Trần Mục không thể nghi ngờ chính là cọng cỏ cứu mạng.
Hạ Trúc Vân vội vàng thông báo với Trần Mục.
Trần Mục chỉ có thể đến đình tử gặp bọn họ.
Khương Vũ Thần đứng trước mặt Trần Mục, vẻ mặt nghiêm túc, khom mình hành lễ nói: "Đa tạ Trần huynh, lần này Đông Thần quốc có thể bình an vô sự, đều nhờ ngươi ra tay tương trợ."
Trần Mục không kể công tự kiêu: "Bá phụ và bá mẫu có thể xử lý được bọn họ, ta chỉ là tiện tay mà thôi."