Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 534

 Trần Mục nghe đến đó, hắn thu hồi Cự Thần binh, sau đó nhìn cửa lớn màu vàng hùng vĩ trước mắt. 

 Lòng bàn tay hắn hiện lên Lôi Đình Tổ Văn, lôi quang màu trắng bao phủ Chúng Thần điện, cả tòa cung điện đáp lại, sau đó Chúng Thần điện đã phủ bụi nhiều năm được mở ra lần nữa. 

 Cửa lớn màu vàng tự động mở ra, dưới bàn chân là sàn nhà đá bạch ngọc bóng loáng như gương, kéo dài mãi đến nơi xa, trong đại điện kim quang sáng chói, trên bậc thang chỗ cao nhất là vương tọa, bên phải vương tọa trưng bày đồ vật giống như ngọc tỉ, Trần Mục bước tới trước vương tọa. 

 Cửu Vĩ Hồ đi đường cũng lắc lư, chân có chút nhũn ra, nó không ngờ tới, lúc còn sống vậy mà lại có thể đi vào Chúng Thần điện, đây chính là nơi mà đại thần trao đổi. 

 【Thành công đánh dấu Chúng Thần điện】 

 【Chúc mừng thu hoạch được Trấn Thiên Ấn 】 

 Trần Mục cầm thạch ấn màu trắng xanh bên cạnh vương tọa lên, vừa vặn một tay là có thể túm được, đường vân phía trên giống như là trời xanh mây trắng, cầm lên cảm giác trĩu nặng. 

 Nắm Trấn Thiên Ấn, Trần Mục có loại ảo giác như nắm giữ thiên địa, cỗ sức mạnh này đủ để hủy thiên diệt địa, hắn không tự giác mà ngồi lên vương tọa kim sắc, ánh mắt sắc bén, trong mắt mang theo sự bá đạo bễ nghễ thiên hạ. 

 Cửu Vĩ Hồ bị dọa cho tứ chi mềm nhũn, quỳ gối tại chỗ ở trước điện, Trần Mục lấy lại tinh thần, vừa rồi có chút xuất thần, hắn lắc đầu liên tục, sau đó thu hồi Trấn Thiên Ấn. 

 Hắn ngắm nhìn bốn phía, trong đại điện trống rỗng, ngoại trừ Trấn Thiên Ấn thì trong này không có cái gì. 

 Trần Mục mang theo Cửu Vĩ Hồ rời khỏi Chúng Thần điện, bọn họ vừa ra khỏi, tòa cung điện này đã tự động đóng lại. 

 "Chỗ nào có tương đối nhiều huyết thạch?" 

 Trần Mục định tụ hợp với đám người Khương Vũ Thần, dù sao cũng là đệ đệ của vị hôn thê, vẫn phải chiếu cố chút, hắn đã lấy được đủ nhiều tạo hóa, đã thỏa mãn rồi. 

 Cửu Vĩ Hồ vội vàng trả lời: "Tiền bối, vùng phía Tây hoang địa, nơi đó có rất nhiều huyết thạch." 

 Trần Mục cưỡi Cửu Vĩ Hồ tiến về vùng phía Tây hoang địa, tốc độ của bọn họ không nhanh không chậm. 

 Trần Mục đã tiếp nhận Thần Nguyên Đoán Thể, sau đó thu hoạch lượng lớn tài nguyên, bây giờ lại lấy được Trấn Thiên Ấn, hắn thu hoạch được tương đối phong phú, cũng không có mục tiêu khác. 

 Xẹt! 

 Một vệt sáng xanh bay ngang qua bầu trời. 

 Vẻ mặt Trần Mục kinh ngạc nói: "Diệp Hâm Nhiên, tại sao nàng ta lại bị thương chạy trốn?" 

 Hắn lập tức bay vọt lên trời, rất nhanh liền tới gần Diệp Hâm Nhiên: "Hâm Nhiên thần nữ, xảy ra chuyện gì thế?" 

 Diệp Hâm Nhiên quay đầu, trông thấy là Trần Mục mới dừng lại, nàng ta che ngực, trong miệng chảy máu, bộ dáng cực kỳ chật vật: "Ngươi là, tên gì ấy!" 

 Trần Mục đi tới gần, nghi ngờ nói: "Xảy ra chuyện gì rồi, tại sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?" 

 Váy xanh của Diệp Hâm Nhiên nhuốm đỏ, thân thể yêu kiều vết thương nhiều chỗ, nàng ta nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ nói: "Không rõ lắm, trong này đột nhiên xuất hiện mấy vị cường giả Thần Vương, bọn họ có chuẩn bị mới đến, bọn ta chỉ có thể chạy thoát thân!" 

 Trần Mục nhíu mày, trên người Viêm Vô Địch còn có át chủ bài có thể bảo mệnh, trên người bọn họ chắc hẳn cũng có mới đúng: "Hâm Nhiên thần nữ, chỉ là Thần Vương mà có thể khiến ngươi bị thương?" 

 Diệp Hâm Nhiên đen mặt, còn đang không ngừng ho ra máu: "Đây không phải nói nhảm sao, bọn họ tay cầm thần bí pháp chỉ, vạn pháp bất xâm, át chủ bài bảo mệnh của bọn ta hoàn toàn mất đi hiệu lực." 

 "Tộc huynh vì bảo vệ ta mà bị bọn họ bắt đi! Ngươi mau chóng theo ta thoát khỏi nơi này!" Diệp Hâm Nhiên có lòng tốt nói. 

 Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Không được, những người khác có thể mặc kệ, nhưng nếu như Khương Vũ Thần xảy ra chuyện, quay về không có cách nào giao phó với sư tỷ của ta được." 

 Nghe thấy Khương Vũ Thần, Diệp Hâm Nhiên cũng rất do dự, nàng ta suy nghĩ, trầm giọng nói: "Chúng ta trở về cũng là chịu chết, bây giờ quan trọng nhất chính là xin viện trợ!" 

 Trần Mục đề nghị: "Ta đi tìm bọn họ, ngươi đi xin viện trợ, cẩn thận lối ra có mai phục." 

 Nói xong, Trần Mục lập tức chạy tới vùng phía Tây hoang địa, Diệp Hâm Nhiên có chút do dự, đối phương có chuẩn bị mà đến, rất có thể đi tới lối ra cũng là tự chui đầu vào lưới. 

 "Hầy!" 

 "Tên gì kia, đợi ta với!" 

 Diệp Hâm Nhiên mang thân thể bị tổn hại đuổi theo Trần Mục. 

 Trần Mục không có thời gian để ý nàng ta, hắn để Diệp Hâm Nhiên cưỡi Cửu Vĩ Hồ theo ở nơi tương đối an toàn phía sau. 

 Hoang địa là một mảnh nghĩa địa. 

 Nơi này chôn cất Thần tộc. 

 Rất nhiều mộ phần đều bị san thành bình địa. 

 Nơi này trải qua chiến đấu kịch liệt, đám người Hướng Yên Hà đều là thiên kiêu Thần Vực đỉnh phong, người mang chí bảo, cho dù là cường giả Thần Vương cũng không có khả năng dễ dàng đối phó được với bọn họ. 

 Hoang địa phía Tây, càng vào sâu thì mộ phần càng cao, có cái còn đồ sộ ngang với núi đồi. 

 Trần Mục phi hành sát mặt đất, hắn giấu đi khí tức của mình, không muốn dẫn tới phiền phức, bí cảnh có Thần vương, còn không biết bọn họ có mục đích gì. 

 "Chẳng lẽ là do Bắc Thần Thần hoàng an bài?" 

 Trần Mục thầm nói dưới đáy lòng, nhưng mà lúc Triệu Thiên Thần tìm hắn để gây sự, bị đánh chạy trối chết, không giống như có chuẩn bị mới đến. 

 Trần Mục nhìn thấy thần mang trên bầu trời, là thiên kiêu Thần tộc, sư đệ của Hướng Yên Hà, Tôn Dực. 

 Tôn Dực không phát hiện ra Trần Mục. 

 Tôn Dực khẽ nhíu mày, sau đó theo Trần Mục đi tới chỗ gần một thần mộ không biết tên, chung quanh gạch đá lung tung lởm chởm, không có một ngọn cỏ, một mảnh hoang liêu. 

 "Đám người Yên Hà Thần nữ sao rồi?" 

 "Sư tỷ của ta và sư huynh bị cường giả Thần vương tập kích ngã xuống đất, Hoan m Thần nữ, Vũ Thần Thần tử, Trường Sinh Thần tử bị bắt lại, những thiên kiêu khác thì phân ra chạy trốn!" 

 Trần Mục nhíu mày, ban đầu vốn còn muốn tìm Khương Vũ Thần và Lôi Hoan m, dẫn bọn họ đi, không ngờ lại đã bị bắt, trong nháy mắt độ khó tăng lên gấp bội.

Bình Luận (0)
Comment