Tôn Dực nghi ngờ nói: "Trần huynh, sao ngươi lại biết bọn ta gặp phải phiền phức?"
Trần Mục đánh giá Tôn Dực, hắn ta nhìn trông có vẻ vội vàng, nhưng trên người lại không có vết thương, ngay cả Diệp Hâm Nhiên cũng phải chật vật chạy trốn, hắn ta vậy mà lại dễ dàng trốn thoát.
"Cảm giác của ta nhạy bén, phát hiện ra bên này có động tĩnh, cho nên qua đây xem thử."
Trần Mục không nói tới chuyện trên đường đụng phải Diệp Hâm Nhiên, hắn cảm thấy Tôn Dực có vấn đề.
Trong mắt Tôn Dực có chút thất vọng.
Trần Mục tiếp tục hỏi: "Có mấy vị Thần vương? Bọn họ có mục đích gì?"
"Chỉ có ba vị, bằng không ta cũng không thể trốn được, lai lịch của bọn họ bất minh, không biết bắt chúng ta để làm gì." Tôn Dực lắc đầu liên tục.
Trần Mục cảm thấy rất khó giải quyết, nhưng vẫn có cơ hội, nếu như là ba vị Thần vương cấp bậc cường giả, hắn còn có cơ hội, Cự Thần binh và Hồng Mông Thạch Tháp có thể kiềm chế được hai vị Thần vương.
Hơn nữa hắn còn có Trấn Thiên Ấn.
Trần Mục nghĩ tới Diệp Hâm Nhiên, trong tay những cường giả Thần vương kia mang theo pháp chỉ, vạn pháp bất xâm, muốn đối phó với bọn họ không dễ dàng giống như suy nghĩ.
Tôn Dực lo lắng nói: "Trần huynh, có thể giúp ta tìm kiếm Hâm Nhiên Thần nữ hay không, lúc nàng trốn đi trên người mang theo vết thương, ta sợ nàng gặp phải nguy hiểm."
Trần Mục cười gật đầu: "Được thôi, ngươi tới lối ra mật báo tin tức, ta tìm kiếm Diệp Hâm Nhiên, đến lúc đó tụ hợp tại lối ra của bí cảnh, thế nào?"
Tôn Dực cau mày: "Chúng ta chia ra tìm kiếm tương đối thích hợp, nếu như ngươi tìm được Hâm Nhiên Thần nữ, có thể thông qua cái ngọc bài này để liên lạc với ta, nghiền nát ngọc bài ta lập tức có thể cảm ứng được vị trí của ngươi."
"Chủ ý này không tệ."
Trần Mục tiếp nhận cái ngọc bài kia.
"Vùng phía Tây hoang địa không cần phải quan tâm, ta đã tìm, còn có vùng phia Nam hoang địa cũng không cần đi, Hâm Nhiên Thần nữ không có chạy trốn về phia Nam, tuyệt đối đừng chạy đến phia Nam lãng phí thời gian." Tôn Dực dặn dò.
Trần Mục cũng nói bổ sung: "Ta mới từ Thần thành qua đây, giữa đường không có gặp phải đám người Cơ Thanh Vân, ngươi có thể đi khu vực khác tìm kiếm."
"Vậy được."
"Làm phiền Trần huynh."
Nói xong, Tôn Dực tiếp tục tìm kiếm.
Trần Mục nhìn ngọc bài trong tay, hắn cảm thấy Tôn Dực có vấn đề, hắn không dám mang thứ đồ chơi này ở trên người, đối mặt với Thần vương không có cách nào ứng phó, vậy mà hắn ta lại còn muốn giúp đỡ Diệp Hâm Nhiên đang bị thương.
Hắn lấy ra một đống kiếm gãy từ trong số ba ngàn chiến kiếm, sau đó buộc ngọc bài ở trên chuôi kiếm.
Kiếm gãy mang theo ngọc bài bay về phương xa.
Vừa rồi Tôn Dực đặc biệt nhấn mạnh không cần kiểm tra vùng phia Nam hoang địa, hắn nghi ngờ, vậy nên tiến về vùng phia Nam hoang địa.
Trần Mục còn truyền âm cho Cửu Vĩ Hồ ở phía sau, để nó mang theo Diệp Hâm Nhiên đi trốn trước.
Vùng phia Nam hoang địa, nơi này khá bằng phẳng, không có mồ mả gì, nhưng là có cái Cự Thạch Trận, ở khu vực chính giữa Cự Thạch Trận, có cái sân khấu, lúc này có mấy vị thiên kiêu Thần tử bị giam giữ ở chỗ này.
Bên trong lồng sắt, y phục của Khương Vũ Thần có chút tổn hại, hắn ta nhìn về phía chiếc lồng ở gần đó: "Hoan m Thần nữ, ngươi thế nào, thương thế đã đỡ hơn chưa?"
Trạng thái của Lôi Hoan m có hơi kém, lúc này sắc mặt của nàng ta tái nhợt, áy náy nói: "Đa tạ Vũ Thần Thần tử ra tay tương trợ, ngươi vốn là có thể đi, nhưng lại bị ta liên lụy! Đều là do ta không tốt."
Lúc bọn họ gặp phải tập kích của Thần vương, Lôi Hoan m bị cường giả Thần vương nhằm vào, Khương Vũ Thần từ bỏ cơ hội chạy trốn, sau đó hai người đều bị nhốt ở chỗ này.
"Không sao, bọn họ không dám làm gì chúng ta." Vẻ mặt của Khương Vũ Thần tự tin nói.
Hướng Yên Hà, Chu Hành Vân, Cơ Trường Sinh, La Sâm đều bị nhốt đơn độc ở trong lồng giam, bọn họ đến từ thế lực Thần tộc đứng đầu, cho dù là Bắc Thần Thần hoàng cũng không dám tùy tiện động vào bọn họ.
Khương Vũ Thần tràn đầy sức lực nói: "Lão già kia, ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?"
Cách lồng sắt không xa, cường giả hắc bào ngồi xếp bằng, tên Thần vương kia phụ trách trông coi bọn họ, còn hai vị Thần vương khác không có ở chỗ này.
Thần vương hắc bào nhàn nhạt nói: "Tiểu tử, muốn giữ mạng thì im miệng, nơi này không phải Đông Thần quốc, nếu như lão phu muốn giết ngươi, không ai có thể cứu được ngươi."
"Ngươi là thủ hạ của Bắc Thần Thần hoàng?"
"Hắn cũng xứng?"
Thần vương hắc bào không khỏi cười lạnh.
Khương Vũ Thần cau mày: "Nếu ngươi đã không phải là thủ hạ của Bắc Thần Thần hoàng, vậy há chẳng phải là ngươi muốn đắc tội với tất cả thế lực Thần Vực, thú vị?"
"Thần Vực sắp thống nhất, đến lúc đó những tên Thần hoàng này đều chỉ có thể bò rạp, ha ha ha." Thần vương hắc bào cất tiếng cười to, đám người Khương Vũ Thần cảm giác được hàn ý.
Đột nhiên không gian vặn vẹo.
Viêm Vô Địch bị ném vào bên trong lồng sắt.
Cuộc trò chuyện của hai người không có cố ý che giấu, bọn họ đã coi đám người Khương Vũ Thần là dê đợi làm thịt.
Nghe được hai chữ hiến tế, thiên kiêu ở đây đều tê cả da đầu, thần lực của bọn họ đã bị phong ấn, ngay cả lồng sắt cũng không ra được, chứ nói gì là chạy thoát thân.
Khương Vũ Thần trêu ghẹo nói: "Hoan m Thần nữ, đừng sợ, ta sẽ ở bên cạnh ngươi."
Lôi Hoan m nảy sinh một chút hảo cảm đối với hắn ta, nhẹ giọng ho khan nói: "Là ta liên lụy ngươi gặp nguy hiểm, nếu như có thể ra ngoài, ta nhất định báo đáp ân tình của ngươi."