Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 537

 

 "Đa tạ Trần huynh, Hoan m vô cùng cảm kích." Lôi Hoan m khom mình hành lễ, thái độ cung kính. 

 Khương Vũ Thần cười to nói: "Chờ sau khi trở về, sẽ nói cho tỷ ta biết, để nàng thưởng cho ngươi." 

 Trong sơn động đột nhiên trở nên vui mừng. 

 Vẻ mặt Trần Mục nghiêm túc nói: "Hiện tại bí cảnh bị Thần vương chiếm lĩnh, chúng ta muốn đi ra ngoài rất khó." 

 Lôi Hoan m trầm giọng nói: "Lúc át chủ bài bảo mệnh trong cơ thể chúng ta mất đi hiệu lực, cường giả các nhà đều sẽ cảm ứng được, tin rằng bọn họ chẳng mấy chốc sẽ đuổi tới nơi này." 

 Chu Hành Vân lắc đầu, thở dài nói: "Thần Khư bí cảnh chỉ cho phép tiểu bối có huyết mạch Thần tộc tiến vào, cường giả Thần hoàng không có cách nào vào được trong này." 

 Khương Vũ Thần nhướn mày: "Vậy cường giả Thần vương tiến vào cũng được, chúng ta chắc chắn chiếm ưu thế về nhân số!" 

 Cơ Trường Sinh nhàn nhạt nói: "Vũ Thần, ngươi cảm thấy bọn họ là cảnh giới Thần vương mới tiến vào bí cảnh sao?" 

 Đôi mắt xinh đẹp của Lôi Hoan m ngưng trọng nói: "Bọn họ là từ lúc còn là thiên kiêu Thần tộc đã tới nơi này, ở trong này vượt qua năm tháng dài đằng đẵng, chuẩn bị thật đầy đủ." 

 Trần Mục nghi ngờ nói: "Tại sao bọn họ lại muốn bắt các ngươi, muốn uy hiếp tất cả gia tộc ở Thần Vực?" 

 Lý do này rất không hợp lý, đắc tội với tất cả các Thần tộc đứng đầu, cho dù là ba vị Thần hoàng cũng phải kiêng dè. 

 Lôi Hoan m đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Bọn họ chuẩn bị hiến tế, muốn giải trừ một loại phong ấn nào đó." 

 "Đúng, những tên kia rất xấu xa, còn rút rất nhiều huyết mạch Thần tộc của ta." Chu Hành Vân phẫn nộ nói. 

 Trần Mục nhíu mày, rắc rối hiện tại không chỉ có ba vị Thần vương nhìn chằm chằm, mà bên trong bí cảnh còn có sinh linh càng đáng sợ hơn, chẳng lẽ trong này có Ma tộc? 

 Có thể không sợ Thần hoàng, tất nhiên sinh linh bị phong ấn phải mạnh tới đáng sợ, phía sau lưng Trần Mục phát lạnh. 

 Chu Hành Vân nói bổ sung: "Ta nghe bọn họ nói chuyện , có vẻ như phong ấn ở ngay tại phía dưới Cự Thạch Trận." 

 Khương Vũ Thần khẽ cười nói: "Sao, ngươi cảm thấy mấy người chúng ta có thể phá hỏng việc bọn họ mở ra phong ấn?" 

 Cơ Trường Sinh và Lôi Hoan m đều lộ ra nụ cười ngượng ngùng, Trần Mục trầm giọng nói: "Đề nghị này không tệ, mọi người khôi phục trước đi, sau đó nghĩ cách ngăn cản bọn họ." 


 Nghe thấy Trần Mục lên tiếng, bọn họ có ý kiến cũng phải giữ lại, dù sao thì cũng là hắn cứu được mọi người. 

 Trần Mục ngồi xếp bằng ở trên Bồ Đề Đạo Đài, hắn đang cảm ứng Trấn Thiên Ấn, sở dĩ không có cưỡng ép sử dụng Trấn Thiên Ấn đối phó với Thần vương bạch bào chính là vì vẫn chưa có hoàn toàn nắm giữ được công hiệu của Trấn Thiên Ấn, còn phải tiếp tục nghiên cứu thêm. 

 Khu vực cách xa hoang địa, không gian tê liệt, Thần vương bạch bào cùng Thần vương hắc bào đồng thời xuất hiện, bọn họ nhìn thấy chiến kiếm gãy nát, nháy mắt liền hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. 

 "Tên tiểu tử kia, thật sự được lắm!" 

 Thần vương hắc bào bị chọc tức tới không ổn, đường đường là Thần vương, thế mà lại bị tên tiểu tử còn chưa thành tiên trêu đùa. 

 Thần vương bạch bào lắc đầu, nói khẽ: "Đừng kéo dài nữa, chuẩn bị tế tự đi!" 

 "Yên tâm, bọn họ không tạo nổi sóng gió gì, chỉ là nếu như thất bại, chuẩn bị nhiều năm của chúng ta sẽ hóa thành hư không, vẫn phải chuẩn bị đầy đủ chút." Thần vương hắc bào trịnh trọng nói. 

 Thần vương bạch bào cảm thấy có lý: "Thực sự không được thì chỉ có thể hi sinh bọn họ." 

 Đáy lòng Hướng Yên Hà và La Sâm lạnh lẽo. 

 Thần vương hắc bào mỉm cười nói: "Yên tâm, sẽ không lấy mạng của các ngươi." 

 Hướng Yên Hà và La Sâm lại không vui vẻ nổi, sau khi huyết mạch Thần tộc chảy đi mất, muốn khôi phục khó như lên trời, một khi tước đoạt toàn bộ, không khác nào giáng bọn họ thành phàm nhân. 

 Bọn họ tiếp tục tìm kiếm thiên kiêu Thần tộc. 

 Triệu Thiên Thần và Sở Tuyệt đang tìm Trần Mục. 

 Bắc Hoang, Trần gia. 

 Ban đêm, ánh sao sáng chói, trong viện có gió nhẹ mát mẻ, Trần Nghiêm và Đường Uyển ngồi ngắm sao cùng nhau, cuộc sống bây giờ của bọn họ rất nhàn nhã, chỉ là mỗi ngày đều ngóng trông Trần Mục có thể bình an trở về. 

 "Phu quân, đứa trẻ lớn rồi, đều không thích ở trong nhà." Trong mắt Đường Uyển hiện ra ánh sáng, bà ta bỗng nhiên nghĩ đến Trần Mục, không khỏi nhớ nhung. 

 Trần Nghiêm nắm tay Đường Uyển, nghiêm túc nói: "Uyển Nhi, ta sẽ vĩnh viễn ở bên nàng." 

 Trong viện vang lên tiếng cười vui rất khẽ. 

 Trần Dao đột nhiên đến đình viện, nàng ta bây giờ dáng người cao gầy, tóc dài phất phới, người mặc váy trắng sạch sẽ, băng cơ ngọc phu, khuynh quốc khuynh thành, mắt vàng khiến cho nàng ta có thêm ra mấy phần lạnh lùng kiêu ngạo. 

 Tiểu Hắc lắc lư cái đuôi theo ở phía sau, vẫn còn đang ngáp, nó luôn có dáng vẻ mệt mỏi, chỉ có thời điểm ăn đồ ăn mới có thể hưng phấn. 

 "Dao Dao." 

 Đôi phu thê mỉm cười gọi. 

 Trần Dĩnh mang theo đám Tiểu Bạch và Tiểu Thất đi tới Huyền Châu chơi, đã hơn nửa năm chưa có về nhà, mặc dù Trần Dao ở nhà, nhưng cả ngày đều bế quan, cũng rất ít khi thấy mặt. 

 Trần Nghiêm không nhịn được mỉm cười nói: "Dao Dao, có thể là ngươi quá nhớ ca của ngươi, mới như vậy." 

 Trần Dao bĩu môi, dáng vẻ ngạo kiều nói: "Không thèm nhớ huynh ấy, chính là cảm giác lúc đột nhiên thôi." 

 Đường Uyển bỗng nhíu mày, căng thẳng nói: "Vừa rồi trước khi Dao Dao đến, ta cũng chợt nhớ tới Mục Nhi, liệu có phải là Mục Nhi xảy ra chuyện rồi không!" 

 Nụ cười trên mặt Trần Nghiêm nháy mắt ngưng trệ, vẻ mặt bắt đầu trở nên căng thẳng, Trần Dao cười nói: "Nương, ca của ta là tu tiên giả lợi hại nhất trên đời này, hắn có thể có chuyện gì, các ngươi không cần lo lắng."

Bình Luận (0)
Comment