(1)
Đường Uyển vẫn không yên lòng: "Phu quân, chúng ta tới từ đường thắp hương xin tổ tiên phù hộ cho Mục Nhi đi."
"Được!"
Trần Nghiêm liền vội vàng gật đầu.
Trần Dao bất đắc dĩ lắc đầu, cung kính nói: "Cha, nương, ta đi cùng với hai người."
Đám người Đường Uyển lập tức đi tới từ đường.
Trước khi Trần Dao đi ra khỏi viện ngoái mắt nhìn lại, trong đình viện không có người, chỉ có Tiểu Hắc đang gãi lỗ tai.
Chờ sau khi Trần Dao rời đi, Tiểu Hắc cũng cấp tốc đuổi theo, trong đình viện trở nên yên tĩnh.
Trần Mục một mình đứng ở trong đình viện, nhìn phụ mẫu cùng tiểu muội rời khỏi đình viện, hắn thử nói chuyện với bọn họ, lại phát hiện không thể giao lưu được, bọn họ cũng không thấy bản thân, nhưng hắn lại có thể nghe được nhìn được.
"Cảm giác vừa rời đi không lâu, không ngờ Trần gia lại có thay đổi lớn như thế." Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, ngay cả tiểu muội cũng thành người lớn rồi.
Lúc Trần Mục đang nghiên cứu tác dụng của Trấn Thiên Ấn, ngoài ý muốn trở lại Trần gia, khi đó hắn đang nhớ nhà, muốn trở về nhà xem xem, sau đó thì xuất hiện ở đây.
Đây là một sợi thần niệm của hắn.
Không phải tinh thần thể, cũng không có tần sóng năng lượng, cho dù là tu tiên giả cũng không nhìn thấy.
"Tiểu muội vậy mà có thể cảm giác được ta trở về, chẳng lẽ là cảm ứng tâm linh?"
Trần Mục không rõ, hắn không có cách nào giao lưu được với mọi người, chỉ có thể ở Trần gia nhìn xem.
Diễn võ trường.
Trần Tô và Trần Đồng đang luyện kiếm.
Trần Uy ở gần đó giám sát bọn họ tu luyện.
Xem ra Trần Hạo và Tạ Nhã ở Huyền Kiếm tông.
Trần Mục nhìn dáng vẻ nghiêm túc luyện kiếm của hai đứa nhóc, nghĩ đến mình trước kia, bộ dáng ra sức tu luyện của Trần Đồng giống hệt với Trần Hạo.
Trần Tô cực kì không tình nguyện luyện kiếm, căn cứ vào phỏng đoán cốt linh của bọn họ, hai đứa nhóc này đã sáu tuổi, Trần Mục rời khỏi Trần gia cũng đã sáu năm.
Thời gian của Trần Mục không hề trôi qua sáu năm, càng đi vào chỗ sâu trong tinh không, thời gian trôi càng chậm, hắn quyết định bí cảnh lần này kết thúc, sẽ về Thái Sơ hoàng thành gặp vị hôn thê trước, sau đó về Trần gia, không muốn ở lại quá lâu ở Thần Vực.
Trần Mục còn tới tổ trạch xem gia gia, Trần Thiên Nam vẫn đang tu luyện, thân là chủ của một nhà, ông ta đang cố gắng tăng cao tu vi, không muốn làm mất thể diện của Trần gia.
Gian phòng của Trần Hi vẫn sáng ánh nến, phần lớn công việc của Trần gia do nàng ta và Yến Lang Nguyệt phụ trách, bình thường bề bộn nhiều việc, cũng không có thời gian tu luyện gì.
Đám người Trần Hãn không ở nhà.
Dưới sự gia trì của Trấn Thiên Ấn, cảm nhận của Trần Mục cực kỳ mạnh, trực tiếp cảm ứng được vị trí của bọn họ.
Trần Hãn và Đại Tráng ở phương bắc lịch luyện, Trần Dĩnh mang theo Tiểu Thất, Tiểu Bạch, Tiểu Côn chơi ở Huyền Châu, Trần Hạo cùng Tạ Nhã đang ở Huyền Kiếm tông tu luyện.
Thần niệm của Trần Mục đột nhiên xuất hiện tại Lăng Vân tông.
Cố nhân ở nơi này đều tốt, Triệu Phi Yến xử lý công việc trong động phủ, nàng ta không phát giác ra ánh nhìn của Trần Mục.
Kế tiếp Trần Mục đi vào Lạc Hà phong, bọn tiểu bối cho rằng Tần Nghê Thường uy nghiêm bá đạo, bất cận nhân tình, Trần Mục lại cảm thấy Tần sư tỷ rất đáng yêu, rất thú vị.
Tần Nghê Thường đang bế quan tu luyện.
Cuối cùng Trần Mục đi đến Trích Tinh phong.
Tô Mân vẫn mặc một thân áo bào sạch sẽ mộc mạc kia, già vẫn tráng kiện, ngồi trên chiếc ghế, uống trà.
"Sư tôn." Trần Mục biết Tô Mân không nghe được, nhưng vẫn cung kính hành lễ.
Tô Mân ngẩng đầu nhấp ngụm trà, tự nhủ: "Đạo chỉ vu nhất, cái nhất này, ở đâu?"
Trần Mục ngồi ở bên cạnh Tô Mân, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe sư tôn nói chuyện một mình, người ẩn cư sống một mình thời gian dài, hẳn là đều thích đối thoại với chính mình.
Tô Mân đặt chén trà xuống, sau đó lật chén trà dựng ngược ở bên cạnh lại, sau đó rót nửa chén trà.
Trần Mục hơi kinh ngạc nhìn sư tôn, đáy lòng lẩm bẩm nói: "Sư tôn cũng phát hiện ta rồi?"
Tô Mân đứng dậy, ông ta trở lại nhà trúc nghỉ ngơi, Trần Mục cũng đứng dậy theo, kéo thần niệm về từ trong Trấn Thiên Ấn, chân thân của hắn vẫn trong sơn động.
Trải qua lần lữ hành này, Trần Mục mở mắt ra, tâm trạng của hắn thoải mái rất nhiều, trên mặt hiện lên nụ cười.
Cơ Trường Sinh nhìn ra hắn rất vui vẻ, liền vội vàng hỏi: "Trần huynh, ngươi có đối sách rồi?"
Trần Mục lắc đầu: "Còn chưa có."
Cơ Trường Sinh bán tín bán nghi, nếu như tùy tiện hành động, khẳng định bọn họ sẽ bị diệt toàn quân.
Trần Mục lại mượn sức mạnh của Trấn Thiên Ấn lần nữa, thần niệm xuất hiện tại Thần Vực, hắn đi tới gần Thái Sơ thần tháp, nhưng lại không có cách nào tiến vào Thái Sơ thần tháp.
Cái thần tháp này rất bất phàm, có thể ẩn giấu thiên cơ, Trần Mục muốn đi tới chỗ sâu trong tinh không, nhưng hắn nhìn tinh hải mênh mông, dù cho có Trấn Thiên Ấn, muốn tìm được khu vực tổ tiên đại chiến cũng rất khó, trừ khi có tọa độ.
Triệu Thiên Thần chế giễu nói: "Chỉ cần ngươi có thể giam chân hắn, ta tất nhiên có thể bố trí tốt sát trận!"
Trần Mục nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ, khóe miệng hơi hơi giương lên, cư nhiên lại còn muốn ám toán ta!
Hắn rất nhanh phát hiện ra Thần vương bạch bào đang đuổi theo Trương Nghịch Trần, thời khắc mấu chốt, át chủ bài bảo mệnh trong cơ thể Trương Nghịch Trần phát động, một đạo hắc ảnh vọt lên trời cao.
Uy áp của Phù Đồ Thần hoàng đập thẳng vào mặt, nhưng Thần vương bạch bào lấy ra pháp chỉ, đạo hắc ảnh kia trực tiếp bị pháp chỉ thắt cổ, Trương Nghịch Trần kinh hãi, tất cả bảo bối hắn ta lấy ra đều bị pháp chỉ của Thần vương bạch bào khắc chế.