Trần Mục đứng dậy, cười hoan nghênh nói: "Hai vị, mời vào ngồi, không cần khách khí."
Mạc Lưu Sương lấy lượng lớn cổ tịch ra: "Trần huynh, đây là cổ tịch tu tiên mà Tây Thần quốc bọn ta thu thập, hy vọng có thể trợ giúp việc tu hành của ngươi."
"Đa tạ Lưu Sương cô nương."
Trần Mục tiếp nhận cổ tịch, tất cả đều là do đại năng tu tiên viễn cổ để lại, là bảo vật vô giá.
Vốn dĩ Trần Mục còn nghĩ sau này có cơ hội thì tới Tây Thần quốc xem xem, không nghĩ tới Mạc Lưu Sương lại trực tiếp đưa cổ tịch tới, chắc chắn là vui mừng khôn xiết.
Khương Vũ Thần ôm bả vai Trần Mục, biểu hiện rất gần gũi: "Trần huynh, tối nay Khiên Vân điện có tiệc rượu, đến lúc đó chúng ta không say không thôi."
"Được."
Trần Mục cười đồng ý.
Ban đêm, sao sáng rực rỡ.
Thiên kiêu Thần Vực tụ tập ở Khiên Vân điện, cường giả các tộc nghị sự tại Quang Minh Thần Điện, bọn họ đang thương lượng việc xây dựng lại thần đình, đám tiểu bối đang uống rượu trò chuyện.
Trần Mục uống rượu, trong lòng suy nghĩ về vị hôn thê, muốn cùng Khương Phục Tiên trở về Bắc Hoang nhìn xem.
Đêm khuya, tiệc rượu kết thúc.
Một mình Trần Mục trở lại Phục Tiên các.
Hắn đứng trên lầu các, nhìn về phương xa, nhìn Quang Minh Thần Tháp tới xuất thần.
Không biết khi nào vị hôn thê mới có thể ra ngoài, hi vọng nàng có thể thuận lợi tiếp nhận truyền thừa.
Sáng sớm.
Quang Minh Thần Tháp bỗng nhiên rung chuyển.
Cột sáng ngân sắc thánh khiết phóng lên tận trời.
Ánh bạc mười vạn trượng như mây che trời, bao phủ Thái Sơ hoàng thành, cường giả Thần tộc đều bị kinh động.
Mạn Đà La đứng ở bên ngoài Quang Minh Thần Điện, các cường giả Thần tộc khác đều ở bên cạnh nàng ta.
Bọn họ ngắm nhìn nơi xa, nhìn ánh bạc ngưng tụ ra tượng Nữ Thần thần thánh, thánh khiết xuất trần.
Đó là Quang Minh Nữ Thần chiếu rọi.
Trong đôi mắt đẹp của Mạn Đà La nổi lên gợn sóng.
Biểu cảm của Đông Hoàng và Huyền Vận Thần hậu kích động, bọn họ biết, Khương Phục Tiên sắp xuất quan.
Bên trong Thái Sơ hoàng thành, bách tính nhao nhao quỳ bái, trong mắt tiểu bối thiên kiêu đều ẩn chứa sự ngưỡng mộ, trong lòng cường giả Thần tộc sinh ra sợ hãi, đó là áp chế của huyết mạch.
Trần Mục chạy tới Quang Minh Thần Tháp, hắn cảm nhận được khí tức của vị hôn thê, nàng ta sắp xuất quan.
Thái Sơ hoàng thành trở nên yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở phía trên Quang Minh Thần Tháp.
Ánh bạc thánh khiết rạch phá bầu trời, chiếu sáng toàn bộ tinh không, thần uy mạnh mẽ giáng xuống Thái Sơ hoàng thành, Thần tộc bình thường và bách tính đều quỳ trên mặt đất, cường giả Thần tộc nhao nhao khom người tỏ vẻ tôn kính, trong mắt cao tầng các tộc đều ẩn chứa sự kính sợ.
Đó là thần uy của huyết mạch cực thuần, cho dù là Thần hoàng, trong mắt cũng mang theo tôn kính.
Ánh sáng của Thái Sơ Thần Tháp dần tối đi, sau tháp có vầng trăng bạc chậm rãi nhô lên, Khương Phục Tiên bước ra từ trong trăng bạc, ngân bào thon dài tinh xảo, ôm lấy đường cong thân thể mềm mại tuyệt mỹ.
Da trắng nõn nà, mắt sáng như sao, tiên nhan tuyệt thế, tóc bạc phất phơ, không nhiễm hạt bụi.
Lúc Khương Phục Tiên xuất hiện, trời đất mất màu, trên mặt Trần Mục hiện lên ý cười, trong mắt hắn, vị hôn thê luôn luôn xinh đẹp, còn dịu dàng săn sóc.
Thái Sơ hoàng thành yên tĩnh vang lên tiếng reo hò, Khương Vũ Thần kích động nói: "Thần uy mạnh quá, lúc trước ta cũng chỉ từng cảm nhận được ở trên người phụ hoàng."
Bây giờ hắn ta vì Khương Phục Tiên mà kiêu ngạo.
Những Thần tử Thần tộc khác đều mặc cảm, ở trước mặt Khương Phục Tiên, bọn họ thậm chí còn không ngóc đầu lên được, chỉ có thể hèn mọn cúi đầu.
Trong mắt Lôi Hoan Âm tràn đầy hâm mộ, nàng ta thích khí chất lãnh ngạo của Khương Phục Tiên.
Cao tầng các tộc ở Thần Vực đều biết rõ, Khương Phục Tiên có được tẩy lễ, nắm giữ thần khu, không còn là Thần tộc bình thường, nàng ta có sức mạnh của Quang Minh Nữ Thần.
Đó là sức mạnh vượt xa Thần vương, cho dù là Thần hoàng của các thần quốc đều cảm nhận được áp lực, đó là Quang Minh thần lực viễn cổ, kinh động toàn trường.
Trước Thái Sơ thần điện, trong đôi mắt của Mạn Đà La ẩn chứa ý cười, nàng ta dậm chân hướng về phía trước, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Khương Phục Tiên, ánh sáng và bóng tối gặp gỡ, thiên địa chia làm hai màu trắng đen.
Phía sau Khương Phục Tiên là trăng bạc và sen trắng, phía sau Mạn Đà La là sương đen và bỉ ngạn hoa, không thể nghi ngờ bọn họ chính là sự tồn tại kinh diễm nhất Thần Vực.
Ánh mắt của bọn họ đối chọi gay gắt, thần uy mạnh mẽ làm cho cục thế trở nên không rõ ràng.
Trần Mục và Đông Hoàng cau mày, bọn họ không biết lúc này Mạn Đà La muốn làm cái gì.
Trên mặt Khương Phục Tiên ẩn chứa hàn sương, ánh mắt long lanh, nàng ta duy trì dáng vẻ cường thế, rất có khí phách vương giả, tại thời điểm đối mặt với Mạn Đà La, không biểu hiện ra chút khiếp sợ nào.
Trần Mục đi tới gần Quang Minh Thần Tháp, ánh mắt kiên định, nếu như Mạn Đà La mưu đồ làm loạn, hắn chắc chắn sẽ không tiếc giá nào mà thôi động Trấn Thiên Ấn.
"Muội muội, thống nhất Thần Vực cùng tỷ tỷ, chúng ta sẽ chấn hưng lại Thần tộc, tái hiện vinh quang trước kia." Mạn Đà La nở nụ cười xinh đẹp, nhìn trông rất thục nữ.
Khương Phục Tiên mặt không biểu cảm: "Không có hứng thú, nếu như ngươi dẫn dắt Thần tộc tiến tới huy hoàng, ta sẽ không can dự vào, nhưng nếu như ngươi muốn tổn hại Thần tộc, tổn hại sinh linh vô tội, ta sẽ tìm ngươi tính sổ."
Mạn Đà La gật đầu cười xinh đẹp: "Tính cách của ngươi rất giống nàng, đáng tiếc, không phải nàng."