Khương Phục Tiên vòng qua Mạn Đà La, nàng ta xuất hiện ở trước người Trần Mục, khóe miệng giương lên độ cong mê người, mặt mày ngậm ý cười, lanh lảnh nói: "Tiểu sư đệ, sư tỷ thích yên tĩnh, cùng ta trở về nghỉ ngơi."
"Sư tỷ, ta trở về cùng tỷ." Trần Mục hưng phấn gật đầu, cảm giác đã rất lâu không nhìn thấy vị hôn thê, có rất nhiều lời muốn nói với nàng ta.
Mạn Đà La nhìn bọn họ rời đi.
Không khí vốn dĩ đè nén đột nhiên biến mất.
Khương Phục Tiên xuất hiện kinh diễm, thần lực của nàng ta sâu không thể lường, cao tầng các tộc đều biết, địa vị của Đông Thần quốc sẽ tăng lên trên diện rộng.
Mạn Đà La tiếp tục tổ chức hội nghị Thần tộc, bây giờ nàng ta có đối thủ cạnh tranh cần phải đề phòng.
Phục Tiên các.
Sau khi Khương Phục Tiên trở về, liền phân phó: "Trúc Vân, bất kì người nào tới thăm hỏi, đều khéo léo từ chối."
"Vâng, điện hạ."
Hạ Trúc Vân cung kính gật đầu.
Khương Phục Tiên chẳng kiêng nể gì dẫn Trần Mục về phòng, vừa mới vào phòng, nàng ta lập tức vội không kịp chờ ôm lấy vị hôn phu, không còn cường thế nữa, trở nên dịu dàng săn sóc, dịu dàng nói: "Phu quân."
"Có nhớ ta hay không?"
Khương Phục Tiên dí dỏm hỏi.
Trần Mục ôm chặt vị hôn thê, hôn bên mặt trơn bóng như ngọc của nàng ta: "Mỗi ngày đều nhớ."
Khương Phục Tiên dựa vào lồng ngực Trần Mục, thân thể mềm mại được ấm áp bao bọc, nàng ta dịu t nói: "Phu quân, gần đây hình như xảy ra rất nhiều chuyện."
Trần Mục chậm rãi mở miệng: "Sư tỷ, sau khi nàng bế quan ta cũng đã bế quan một khoảng thời gian tu luyện Bất Diệt Kinh, thành công vượt qua thiên lôi tầng sáu."
Khương Phục Tiên có thể cảm giác được nhục thân của Trần Mục lại mạnh lên lần nữa, thậm chí có thể sánh ngang với cường giả Thần tộc.
Kế tiếp Trần Mục thuật lại những gì hắn đã trải qua trong Thần Khư bí cảnh, Khương Phục Tiên biết được lai lịch của Mạn Đà La, ai thống trị Thần Vực nàng ta không quan tâm.
Sau khi Khương Phục Tiên nghe xong, cười duyên nói: "Hiện tại đa số Thần tộc đều nợ nhân tình của chàng, về sau chàng ở Thần Vực cũng có thể có rất nhiều trợ thủ."
Trần Mục không nghĩ đến những thứ đó, hắn nhìn vị hôn thê trong ngực, dịu dàng nói: "Sư tỷ, ta tới tinh không đã rất lâu, muốn trở về xem một chút."
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ: "Không thành vấn đề, sư tỷ trở về cùng chàng, đến lúc đó còn phải công bố hôn ước, tiểu sư đệ, chàng muốn lúc nào thì thành hôn?"
Nếu như công bố hôn ước chỉ sợ toàn bộ Hoang Châu đều sẽ chấn động, đến lúc đó khẳng định rất thú vị.
Trần Mục muốn cho vị hôn thê một hôn lễ long trọng, nhưng phàm gian và Thần Vực cách nhau rất xa, muốn mở tiệc chiêu đãi bằng hữu thân thích của hai bên rất khó.
"Sư tỷ, nếu như nàng không để ý, chúng ta có thể làm một hôn lễ đơn giản trước, chờ sau này ta sẽ bổ sung hôn lễ long trọng cho nàng."
Khương Phục Tiên mỉm cười: "Trước nay sư tỷ không ái mộ hư vinh, ta chỉ muốn chàng vui vẻ."
Nàng ta nhìn về phía khuôn mặt tuấn lãng của vị hôn phu, sau đó đưa tay gõ nhẹ mũi của hắn, khẽ bóp khuôn mặt tuấn tú của Trần Mục, trong mắt tràn đầy cưng chiều.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt là nét mặt tươi cười của nhau, Khương Phục Tiên nhón chân lên hôn Trần Mục, trong phòng tràn ngập ánh bạc thánh khiết.
Hôm sau, sáng sớm.
Khương Phục Tiên và Trần Mục thức dậy.
Tối hôm qua hai người tu luyện với nhau, bèn mặc đồ ngủ đến suối nước nóng phía sau lầu các để ngâm mình, khuôn mặt Khương Phục Tiên phớt hồng, toàn thân Trần Mục tràn ngập ánh sáng.
Trong cơ thể Trần Mục có cỗ năng lượng đặc thù đang tôi luyện thân thể, gân cốt huyết nhục càng ngày càng mạnh, hắn cảm thấy lâng lâng như tiên, cỗ năng lượng thánh khiết này vốn từ Khương Phục Tiên, là có được lúc bọn họ ngủ.
Khương Phục Tiên bơi tới, nàng ta ôm lấy Trần Mục, trợ giúp vị hôn phu luyện hóa cỗ năng lượng kia.
Cỗ năng lượng này ẩn chứa sinh cơ vô hạn, ẩn chứa ánh sáng vô tận.
Thời điểm tới gần trưa.
Trần Mục cuối cùng cũng luyện hóa xong cỗ năng lượng kia, hắn mở mắt ra, nhìn vị hôn thê dịu dàng săn sóc ở trong ngực, vẫn chưa thỏa mãn nói: "Sư tỷ, sau khi nàng thành thần, có phải sẽ không cần cố kỵ loại chuyện đó không?"
Khương Phục Tiên nhướn mày, ngạo kiều nói: "Đúng vậy, bây giờ sư tỷ chính là Quang Minh Nữ Thần."
Vừa nói xong, nàng ta liền phát ra tiếng ưm a, Trần Mục ôm chặt lấy nàng ta, ao nước dấy nên gợn sóng.
Đêm khuya, hai người quay về phòng, Trần Mục giúp vị hôn thê mặc váy tuyết tinh xảo, Khương Phục Tiên ngồi ở trước bàn trang điểm, Trần Mục dùng trâm ngọc cuốn lại mái tóc mềm mượt của nàng ta.
"Sư tỷ, nàng thật xinh đẹp." Trần Mục chỉ nhìn vị hôn thê thôi đã rất vui vẻ.
Khương Phục Tiên nhướn mày cười khẽ: "Phu quân, đi gặp mẫu hậu ta trước, chúng ta xử lý một số việc."
"Được, sư tỷ."
Trước khi ra cửa Trần Mục trộm hôn vị hôn thê.
Khương Phục Tiên đứng dậy túm lấy lỗ tai hắn, sau khi hôn trả lại hai người mới rời phòng.
Hạ Trúc Vân nhìn bọn họ mặt mày tươi cười bước ra, nàng ta cũng cười ngây ngô theo.
Thê Vân cung, Huyền Vận Thần hậu ngồi ở trong viện, Hà Mộng Như đang báo cáo công việc trong thần quốc với bà ta: "Mộng Như, ngươi đi xuống trước đi."
Trần Mục và vị hôn thê ngồi ở bên cạnh Huyền Vận Thần hậu, Khương Phục Tiên trịnh trọng nói: "Mẫu hậu, phụ hoàng từng nói, muốn công khai chuyện hôn ước của bọn ta, bây giờ thế lực các tộc của Thần Vực đều ở đây, ta cảm thấy thích hợp."
Huyền Vận Thần hậu che miệng cười khẽ, trêu ghẹo nói: "Ngươi đứa nhỏ này, vừa xuất quan chính là tìm Tiểu Trần, đến tìm mẫu thân cũng là vì chuyện hôn ước, cũng không thèm quan tâm mẫu thân."
Khương Phục Tiên kéo tay Huyền Vận Thần hậu, giọng nói mềm mại: "Mẫu hậu, Phục Tiên đương nhiên là quan tâm ngài, còn muốn để ngài sớm được ôm ngoại tôn."
Trần Mục không nhịn được cười ra tiếng.