Trần Tô và Trần Đồng gọi lại lần nữa.
Trần Thiên Nam và Trần Dao đều cười ra tiếng.
Trần Mục khẽ bóp mặt Trần Đồng: "Hai người các ngươi ở nhà có nhớ cha nương hay không?"
Trần Đồng và Trần Tô lắc đầu: "Phụ thân bọn họ thường cách một đoạn thời gian thì sẽ trở lại thăm chúng ta."
"Tam thúc, cha ta thường xuyên kể chuyện của thúc cho chúng ta nghe, ông ấy nói thúc là tu tiên giả lợi hại nhất Bắc Hoang!" Trong mắt Trần Đồng ẩn chứa sự ngưỡng mộ.
Đôi mắt Trần Tô sáng ngời, nàng ta hiếu kỳ nói: "Tam thẩm, thẩm với tam thúc ai lợi hại hơn?"
"Đương nhiên là tam thúc ngươi lợi hại!" Khương Phục Tiên cũng chớp mắt dí dỏm, Trần Tô nghi ngờ nói: "Thế nhưng cha ta nói, chỉ có ngài có thể trấn trụ được tam thúc."
"Ha ha ha."
Trần Mục không khỏi bật cười ra tiếng.
Trần Dao và Trần Thiên Nam đều thoải mái cười to.
Trần Uy lớn tiếng nói: "Đợi lát nữa ta phái người thông báo cho Hạo Nhi, mỗi lần hắn trở về đều hỏi ngươi, sợ bỏ lỡ cơ hội gặp mặt với ngươi."
Trần Mục mỉm cười nói: "Đại bá, ngài không cần phái người, ta đi đón nhị ca."
Trần Uy cười gật đầu.
Trần Mục mở miệng nói: "Tiểu Hãn ở Yêu vực phương bắc, không tính là xa, ta có thể đón bọn họ trở về, sau đó lại liên hệ với đám Trần Dĩnh."
Trần Thiên Nam vui vẻ nói: "Được, được, được, Trần Hạo và Tạ Nhã mỗi năm đều trở về, Dĩnh Dĩnh cùng Tiểu Hãn ra ngoài đã nhiều năm chưa trở lại."
Sau khi nói xong, Khương Phục Tiên ở diễn võ trường chỉ điểm cho Trần Dao tu hành, thuận tiện dạy bảo hai tỷ đệ Trần Tô và Trần Đồng, bọn họ đều đang nghiêm túc nghe.
Trần Dao huyết mạch phản tổ, trên con đường tu tiên chưa bao giờ gặp trở ngại, nếu như vẫn cứ thuận lợi như vậy, thì có lẽ qua mấy năm nữa nàng ta sẽ phải đối mặt với khốn cảnh độ kiếp, đối với nàng ta mà nói là thử thách rất khó.
Tốc độ tu hành của Trần Đồng và Trần Tô rất nhanh, hai người bọn họ không có nghiêm khắc như lúc các bậc bề trên tu hành, dưới sự tẩm bổ của đại lượng tài nguyên, tuổi còn nhỏ đều đã đến cảnh giới Kiếm Hậu.
Trần gia có Trần Mục, Trần Dĩnh, Trần Dao, là gia tộc tu tiên đứng đầu chân chính, còn có vãn bối ưu tú, tương lai rất đáng mong chờ.
Trần Mục khởi động thần thuyền màu xanh lam tiến về Yêu vực phương bắc, chuẩn bị đi đón Trần Hãn trước, sau đó đi đón Trần Hạo và Tạ Nhã, hắn dùng Trấn Thiên Ấn phát giác được thiếu nữ áo đỏ bên cạnh Trần Hãn không thích hợp, quyết định tới bên Trần Hãn xem trước.
Yêu vực phương bắc.
Nơi này cỏ cây phong phú, sinh cơ bừng bừng, không tràn ngập gió tuyết giống hai mươi năm trước, số lượng yêu thú càng ngày càng nhiều, nhưng không xuống phía nam nữa.
Thanh niên tráng kiện vác kiếm đi ở phía trước, hổ yêu vằn đỏ trắng đi theo ở phía sau, trên lưng hổ yêu có thiếu nữ áo đỏ mảnh mai đang ngồi.
Đột nhiên, không gian chấn động, thanh niên quay đầu, Trần Hãn nhìn không gian rách ra, thần thuyền màu xanh lam bay ngang trời xuất hiện, bóng dáng quen thuộc đứng ở đầu thuyền.
"Tam ca!"
Trần Hãn hưng phấn nói.
Trần Mục dịch chuyển đến trước mặt Trần Hãn, hai tay của hắn ôm lấy Trần Hãn, vỗ nhẹ phía sau lưng hắn ta: "Một mình ra ngoài lịch luyện, không sợ gặp phải nguy hiểm sao?"
"Tam ca, đệ đang học đối mặt với nguy hiểm như thế nào." Ánh mắt Trần Hãn kiên định.
Hắn ta có niềm tin trở thành cường giả.
Đại Tráng chạy tới nằm bò ở trước mặt Trần Mục, thiếu nữ áo đỏ bước xuống mặt đất, dáng người nàng ta mảnh mai, phảng phất như một trận gió cũng có thể thổi ngã.
Trần Hãn vội vàng giới thiệu: "Tiểu Vũ, đây chính là tam ca mà ta từng nói với ngươi, huynh ấy vô cùng lợi hại, còn từng giết chết Kiếm Tiên ở trên trời."
"Tam ca."
Thiếu nữ áo đỏ ngại ngùng nói.
Trần Mục cười hỏi: "Tiểu Hãn, đệ và vị cô nương này là quen biết như thế nào?"
Vẻ mặt Trần Hãn kiêu ngạo nói: "Tam ca, thời điểm đệ lịch luyện ở Yêu vực, gặp phải Sở Vũ bị yêu thú truy sát, thuận tay cứu nàng, bây giờ nàng không chỗ nương tựa, đệ bèn dẫn nàng theo, bởi vì sống ở bên ngoài không tiện đệ đang định mang nàng về nhà."
Trần Mục nhìn chằm chằm Sở Vũ, nhàn nhạt nói: "Nói, ngươi tiếp cận Tiểu Hãn có mục đích gì?"
Sở Vũ cảm giác được uy áp đáng sợ, nàng ta quỳ trên mặt đất tại chỗ, hai tay thả xuống mặt đất, trán dập đầu trên đất: "Tam ca, ta thích Tiểu Hãn mới đi theo hắn, không có ác ý."
Trần Hãn lôi kéo cánh tay Sở Vũ: "Tiểu Vũ, đừng sợ, tam ca của ta sẽ không tổn thương ngươi."
Trần Mục đưa tay, ánh sáng tím vàng vọt ra, Trần Hãn bị đẩy ra, trên trán Sở Vũ xuất hiện tai cáo, sau lưng xuất hiện đuôi hồ ly.
Trong mắt Trần Hãn ẩn chứa sự kinh ngạc, không dám tin nói: "Tiểu Vũ, ngươi là hồ ly tinh!"
Vẻ mặt Trần Mục bình tĩnh nói: "Nàng ta không phải hồ ly tinh đơn giản, mà chính là Yêu Thánh ngàn năm."
Sở Vũ cũng không giả bộ yếu đuối, nàng ta ngẩng đầu lên, cường thế nói: "Ta là hồ yêu không sai, nhưng nếu như ta muốn hại Trần Hãn, hắn có thể sống đến bây giờ? Nếu như không phải ta một đường đuổi những đại yêu khác đi, hắn có thể thoải mái hoành hành tại Yêu vực?"
Trần Hãn biết mình bị lừa gạt, có chút thất vọng, khó trách trên đường lại nhẹ nhõm như thế, còn tưởng là do mình quá mạnh, không nghĩ tới là do Sở Vũ doạ chạy.
"Vậy tại sao ngươi lại theo ta?"
Trên mặt Trần Hãn mang vẻ nghi hoặc.
Trần Mục thấy Sở Vũ không có ác ý, biểu cảm lạnh nhạt nói: "Ngươi đi đi."
Sở Vũ đứng dậy, nàng ta nhìn Trần Hãn, giọng nói dịu dàng: "Ngươi đã nói muốn cưới ta!"
"Là ngươi gạt ta trước, nếu nương của ta biết ta muốn cưới hồ ly tinh, khẳng định sẽ đánh chết ta." Trần Hãn quyết tâm quay người, không nhìn Sở Vũ nữa.
Trần Mục lắc đầu, nếu như hắn không phát hiện ra có lẽ Trần Hãn thật sự sẽ cưới hồ ly tinh này.