Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 558

 

 "Tam ca, chúng ta đi." 

 "Đi thôi." 

 Trần Mục mang theo Trần Hãn và Đại Tráng trở lại thần thuyền, để lại Sở Vũ dậm chân tại chỗ: "Trần Hãn, ngươi đừng hối hận, rất nhiều Yêu Thánh theo đuổi lão nương." 

 Thần thuyền màu xanh lam biến mất trên không trung. 

 Trong hư không, Trần Hãn quay đầu, nhẹ giọng thở dài, tâm hồn đơn thuần chịu thương tổn, Trần Mục cười hỏi: "Thế nào, không nỡ?" 

 Trần Hãn gật đầu, có chút hổ thẹn nói: "Tam ca, huynh đừng nói việc này với mọi người." 

 Trên mặt Trần Mục nở nụ cười, cổ vũ nói: "Đệ còn trẻ, về sau chú ý là được." 

 Ánh mắt Trần Hãn kiên định, nghiêm túc nói: "Sau này đệ trở thành Kiếm Thánh sẽ lại tới Yêu vực tìm nàng." 

 Trần Mục vỗ vỗ bả vai Trần Hãn, không nói gì thêm: "Chúng ta đi Huyền Kiếm tông đón nhị ca." 

 Huyền Kiếm tông. 

 Lúc Thần thuyền xuất hiện cả tông môn đều chấn động, Bạch Thanh Hoan bế quan cũng lập tức xuất quan, nàng ta mặc một bộ bạch y, ánh mắt nhìn trên cao. 

 "Trần Mục, ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, dọa ta một trận!" Bạch Thanh Hoan hét với trên cao. 

 Trần Mục xuất hiện ở Huyền Kiếm tông, hắn chắp tay nói: "Bạch tỷ, đã lâu không gặp, tu vi hiện tại của ngươi phóng tầm mắt khắp Vạn Tượng đại lục cũng là đứng đầu nha." 

 Bạch Thanh Hoan đánh giá Trần Mục, khẽ thở dài: "So với ngươi thì kém xa." 

 Chào hỏi Bạch Thanh Hoan xong, bọn họ liền đến bên ngoài động phủ của Trần Hạo và Tạ Nhã, hai người cũng vì động tĩnh vừa rồi mà tỉnh táo lại từ trong bế quan, hai phu thê rời khỏi động phủ. 

 "Tam đệ, Tiểu Hãn." 

 "Nhị ca, Tiểu Nhã tỷ." 

 Ba huynh đệ ôm nhau cười to ha ha. 

 Trên mặt Tạ Nhã cũng nở nụ cười: "Tam đệ, Trần Hạo thường xuyên nhắc đến ngươi, cuối cùng cũng chờ được ngươi." 

 Trần Mục ôm bả vai Trần Hạo: "Nhị ca, chúng ta về Trần gia uống hai chén." 

 "Được, thuận tiện nói về những gì ngươi trải qua ở tinh không." Trần Hạo lộ ra nụ cười thật thà. 

 Trên đường trở về Trần gia, Trần Mục nói cho Trần Hạo những gì trải qua lúc tiến về tinh không, kỳ thật thứ có thể nói cũng không nhiều, phần lớn thời gian là tu luyện với sư tỷ, cái này chắc chắn không thể nói, cũng chỉ có chuyện Thần Khư bí cảnh có thể nói. 

 Trần Mục nói cho bọn họ những việc từng trải trong Thần Khư bí cảnh, nghe thấy Trần Mục khổ chiến với Thần vương, hai huynh đệ đều sôi trào nhiệt huyết, bọn họ đều đang lấy Trần Mục làm mục tiêu tu luyện. 

 Chạng vạng tối. 

 Đám người Trần Mục trở lại Trần gia. 

 Trần Hạo và Tạ Nhã trở về xem bọn trẻ, Trần Hãn nhiều năm chưa về, đi về thăm phụ mẫu trước. 

 Trần Mục đến đình viện của phụ mẫu, Khương Phục Tiên và Trần Dao trò chuyện ở trong đình. 

 Hai nữ tử vốn đang vừa nói vừa cười, nhưng lúc Trần Mục đến gần các nàng lại không nói nữa. 

 "Sao hai người lại không nói nữa?" 

 "Phục Tiên tỷ tỷ vừa mới khen huynh các kiểu đấy." 

 "Sư tỷ, bình thường cũng không nghe thấy nàng khen ta, khen ta cái gì, Dao Dao, nói cho ta nghe một chút." 

 Khương Phục Tiên nháy mắt với Trần Dao, cười duyên nói: "Dao Dao, không được nói cho hắn biết." 

 "Đúng, không thể để cho huynh đắc ý." 

 Trần Dao ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ ngạo kiều. 

 Thời điểm Trần Mục và vị hôn thê ở trong đình viện nói chuyện, Trần Nghiêm và Đường Uyển đến nhà bếp làm đồ ăn, rất nhanh ba bát mì trường thọ nóng hổi được bọn họ bưng ra, mùi thơm xông vào mặt. 

 Khương Phục Tiên đứng dậy, Đường Uyển nhiệt tình nói: "Phục Tiên, ngươi mau ngồi xuống, bá mẫu cũng không chuẩn bị sơn hào hải vị, chỉ có một tô mì trường thọ chiêu đãi ngươi." 


 "Cám ơn bá mẫu." 

 Hai tay Khương Phục Tiên bưng bát qua, nàng ta nhắm hai mắt hít hà, nở nụ cười xinh đẹp: "Thơm quá." 

 Trần Mục và Trần Dao đều có một bát. 

 Trong đình viện có cái bàn đá, bọn họ ngồi vây quanh cùng ăn mì, Khương Phục Tiên ăn mì trường thọ, nàng ta nhìn sang Trần Mục cũng đang ăn mì, lộ ra nụ cười hạnh phúc. 

 Trần Dao nghĩ đến khi còn bé, những ngày cùng Trần Mục và Trần Dĩnh ăn mì với nhau, trong lòng rất vui vẻ. 

 Nghe được tin Trần Mục trở về, sau khi Trần Hi từ Hắc Thạch thành trở lại, lập tức chạy tới. 

 "Tiểu Mục, Phục Tiên tỷ." 

 Trên mặt Trần Hi mang theo vui mừng tới gần, bọn họ vừa ăn xong mì trường thọ, Trần Mục khen ngợi nói: "Đại tỷ, ngươi bây giờ càng ngày càng đẹp!" 

 "Nào có?" 

 Trần Hi nhướn mày. 

 Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ. 

 Trần Dao lanh lảnh nói: "Đại tỷ, qua đây ngồi, đợi lát nữa ta kêu nhị ca bọn họ đến, chúng ta đã rất lâu không có trò chuyện cùng nhau rồi." 

 "Được." 

 Trần Hi cũng rất hoài niệm. 

 Trong đình viện trở nên náo nhiệt, trên mặt Trần Nghiêm và Đường Uyển đều nở nụ cười vui sướng, từ khi bọn trẻ trưởng thành, thời gian gặp nhau càng lúc càng ngắn. 

 "Đáng tiếc Dĩnh Dĩnh không ở đây, nếu như nàng ở đây thì trong nhà chắc chắn càng náo nhiệt." Trần Hi khẽ thở dài. 

 Trần Dao gật đầu: "Nếu tỷ của ta ở trong nhà nửa năm, đoán chừng có thể dỡ luôn ngôi nhà." 

 Trần Mục thông qua Trấn Thiên Ấn cảm ứng được vị trí của Trần Dĩnh: "Dĩnh Dĩnh ở Huyền Châu, tuy rằng biết vị trí, nhưng liên hệ với nàng vẫn là rất phiền phức." 

 Khương Phục Tiên vừa vung một cái, ánh bạc thánh khiết phá không đi xa, Trần Mục phát hiện cỗ thánh huy này rơi xuống Huyền Châu, ngay tại bên người Trần Dĩnh. 

 Trần Dĩnh cảm ứng được, nàng ta nhận được tin tức Khương Phục Tiên truyền đến, hưng phấn nói: "A! Ca của ta và Phục Tiên tỷ trở về rồi, chúng ta mau về nhà." 

 Tiểu Côn cũng kích động nói: "Được thôi! Không biết đại ca có mang tin tức của phụ thân ta về không." 

 "Ta cũng muốn biết tin tức của phụ thân." Trong mắt Thất Thất mang theo chờ mong. 

 Bọn họ không quan tâm tới việc ăn đồ ăn, Tiểu Côn biến thành hắc côn cao vài trượng, đám người Trần Dĩnh ngồi ở sau lưng Tiểu Côn, sau đó xuyên ngang qua hư không rời đi.

Bình Luận (0)
Comment