"Sư tôn, con không được..."
"Phi Yến, vi sư tin tưởng con."
"Phi Yến, sư thúc cũng tin tưởng ngươi."
"Phi Yến, tiểu sư thúc cũng tin tưởng ngươi."
Trần Mục và Tần Nghê Thường đều cổ vũ nàng ta, Triệu Phi Yến mím môi, nàng ta không tự chủ bổ nhào vào trong lòng Khương Phục Tiên, lệ rơi đầy mặt nói: "Sư tôn, chẳng lẽ ngài lại muốn rời đi?"
Triệu Phi Yến biết, nếu như Khương Phục Tiên giao vị trí tông chủ cho nàng ta, có lẽ là muốn rời khỏi Lăng Vân tông, sau này có lẽ sẽ khó gặp lại.
Khương Phục Tiên khẽ vỗ phía sau lưng Triệu Phi Yến, âm thanh dịu dàng: "Phi Yến, vi sư muốn cùng sư thúc con du sơn ngoạn thủy, cho nên truyền vị trí tông chủ lại cho con."
Tần Nghê Thường nghe được lời giải thích của Khương Phục Tiên, cảm giác trái tim không ổn, nhưng vẫn phải kiên cường.
Trần Mục biết rõ, vị hôn thê phải quay lại Thần Vực, về sau nàng ta sẽ rất khó trở về Lăng Vân tông.
"Đừng khóc, vi sư vẫn còn có chuyện quan trọng muốn nói với các ngươi." Khương Phục Tiên dịu dàng nói.
Triệu Phi Yến gạt đi hàng lệ ở khóe mắt, Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Ta chuẩn bị kết hôn với sư đệ, sư muội, Phi Yến, ta hi vọng các ngươi có thể tham gia hôn lễ."
Người nhà của Khương Phục Tiên không ở nhân gian, Triệu Phi Yến và Tần Nghê Thường cũng tương đương với người nhà của nàng ta.
Nghe được tin tức này, Triệu Phi Yến mừng rỡ, nàng ta hi vọng sư tôn có thể hạnh phúc.
Mặc dù Tần Nghê Thường rất hâm mộ, nhưng nàng ta vẫn thật lòng chúc phúc Trần Mục và Khương Phục Tiên có thể hạnh phúc.
Hai nữ tử đều tiếp nhận lời mời.
"Sư muội, Phi Yến, các ngươi đi về trước chuẩn bị tổ chức Tông Môn Đại Hội, ta và sư đệ tới Trích Tinh phong thăm sư thúc, trưa mai cử hành Tông Môn Đại Hội."
"Được."
Tần Nghê Thường và Triệu Phi Yến cùng rời đi.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cùng đi đến Trích Tinh phong.
Trích Tinh phong, tiểu viện trên đỉnh núi, Tô Mân đã rót sẵn trà cho bọn họ, biết bọn họ sẽ đến.
"Sư tôn."
"Sư thúc."
"Ngồi xuống trò chuyện."
Vẻ mặt Tô Mân hoà ái.
Trần Mục mỉm cười nói: "Sư tôn, con và sư tỷ chuẩn bị kết hôn, muốn mời ngài tham dự."
"Đi, đương nhiên phải đi."
Tô Mân cười không ngậm mồm vào được.
Khương Phục Tiên cung kính nói: "Sư thúc, Phi Yến còn trẻ, có rất nhiều chuyện đều cần các ngài chiếu cố."
"Được, ta sẽ nhắc nhở đám người Nghê Thường, giúp đỡ thêm cho Phi Yến." Tô Mân đối xử với hậu bối rất không tệ.
Khương Phục Tiên hỏi tiếp: "Sư thúc, phụ thân ta muốn biết manh mối của bỉ ngạn."
"Bỉ ngạn."
Tô Mân trầm giọng nói: "Cổ lộ tinh không, thông tới vùng đất trường sinh, có lẽ là bỉ ngạn, ta có thể nói cho các ngươi biết, nhưng các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?"
Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, bọn họ đều nghe ra ẩn ý trong lời của Tô Mân, muốn biết bí mật này có lẽ cần phải trả giá.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Sư thúc, ta không thể tới bỉ ngạn, bí mật này để lại cho sư đệ đi."
Tô Mân nghiêm túc nói: "Tiểu Mục,... chờ con thành tiên vi sư mới có thể nói bí mật này cho con."
Mặc dù Trần Mục hiếu kỳ, nhưng vẫn không vội tìm hiểu bí mật của sư tôn, hắn vẫn chưa đủ mạnh, cho dù biết bỉ ngạn thì cũng không có năng lực đến đó.
Bọn họ ở Trích Tinh phong trò chuyện tới chạng vạng tối, Khương Phục Tiên trở lại Lăng Vân phong cùng đám người Trần Dao, Trần Mục đi tới Ngạo Kiếm phong, còn mời đám tiểu bối Tiêu Vân uống rượu.
Lăng Vân tông, Ngạo Kiếm phong.
Tiểu bối thiên kiêu tập trung ở bên ngoài động phủ, Trần Mục bảo Tiêu Vân tổ chức cho mọi người đến tụ họp, bây giờ bọn họ đều là lực lượng trung kiên của Lăng Vân tông.
Tiêu Vân là người thứ hai sau Triệu Phi Yến đột phá thành tiểu bối Kiếm Thánh, chủ yếu là vì Tần Nghê Thường không muốn tụt hậu sau Khương Phục Tiên nên đã cho hắn ta lượng lớn tài nguyên, Liễu Mi Nhi bây giờ cũng vừa đạt đến Kiếm Hoàng.
Thẩm Trạch và Diệp Hoành đều đã trở thành cường giả Kiếm Hoàng.
Còn Triệu Tư Tử và Lâm Thanh Y, các nàng cũng là cường giả Kiếm Hoàng, tốc độ thăng cấp của bọn họ rất nhanh chủ yếu là vì tài nguyên hiện giờ của Lăng Vân tông rất phong phú.
Thực lực của đám tiểu bối mạnh hơn rất nhiều so với mười mấy năm trước, Kiếm Thánh của tông môn có đến mấy chục vị, Lăng Vân tông cũng xem như là thế lực siêu cấp thật sự, không cần Khương Phục Tiên phải một mình chống đỡ tông môn nữa.
“Tiểu sư thúc, chỗ sâu trong tinh không có tu tiên giả không? Chỗ đó chơi có vui không?” Diệp Hoành cười hi hi lên tiếng, hắn ta vô cùng tò mò về tinh không.
Trần Mục lắc đầu: “Tinh không rất áp lực, Thần Vực ở sâu trong tinh không có tu tiên giả, ở đó lấy Thần tộc làm tôn, địa vị của tu tiên giả rất thấp.”
Nghe thấy Trần Mục nói vậy, bọn họ cũng không còn khao khát hướng về tinh không nữa, bọn họ tràn đầy hiếu kỳ về tinh không là bởi vì rất nhiều năm trước, Hoang Chủ nói ông ta đã từng nhìn thấy vùng đất trường sinh.
Sau này, hạm đội mạnh nhất ở Hoang Châu theo ông ta đi đến bờ bên kia của cái gọi là tinh không, cuối cùng tất cả đều biến mất, nghe đồn toàn quân của bọn họ đều đã bị tiêu diệt.
Trần Mục nhẹ giọng ho khan, trầm giọng nói: “Tất nhiên là tông chủ của các ngươi theo đuổi ta, tiểu sư thúc của ngươi anh tuấn tiêu sái, thiên phú dị bẩm, tông chủ của các ngươi không ngừng theo đuổi ta, tính ra là đã hời cho tông chủ của các ngươi rồi.”
“Ha ha ha.”
Đám tiểu bối ha ha cười lớn.
Tất nhiên là không ai tin chuyện này cả.