Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 562

 Cưới (2) 

 “Hời cho ai?” 

 Giọng nói âm u vang vọng giữa núi. 

 Sau lưng Trần Mục phát lạnh, mọi người nhanh chóng quay đầu lại, nhìn thấy Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường đang tiến đến, tiếng cười của đám tiểu bối đột ngột dừng lại. 

 “Bái kiến tông chủ.” 

 “Bái kiến sư tôn.” 

 “Bái kiến sư thúc.” 

 Các tiểu bối kính cẩn hành lễ. 

 Trần Mục nhìn thấy vị hôn thê thì vội vàng tiến lên nắm lấy tay nàng ta: “Là sư tỷ chiếm hời của đệ.” 

 “Trở về sẽ giáo huấn đệ.” 

 “Ha ha ha.” 

 Đám tiểu bối đều bật cười. 

 Mọi người đều nhìn thấy địa vị của Trần Mục. 

 Khương Phục Tiên mặt mày tươi cười: “Mọi người không cần căng thẳng, ta và Tần sư muội đặc biệt đến thăm các ngươi, chúng ta cùng nhau uống một ly.” 

 Trên mặt đám tiểu bối đều mang theo vui mừng. 

 Triệu Phi Yến và Liễu Mi Nhi rót rượu cho sư tôn của các nàng, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường nâng chén rượu lên, các tiểu bối đều bưng chén rượu lên uống cạn. 

 Khương Phục Tiên sắp rời khỏi Lăng Vân tông, những tiểu bối này là tương lai của Lăng Vân tông, hy vọng bọn họ sẽ giúp Lăng Vân tông trở nên cường thịnh hơn. 

 Sau khi Tần Nghê Thường và Khương Phục Tiên đến, mọi người đều có chút thận trọng, Trần Mục đưa vị hôn thê cưỡi mây đạp gió ở Lăng Vân tông, hai người trở lại đỉnh núi của Lăng Vân phong, bọn họ sóng vai nhau ngồi bên vách núi. 

 Khương Phục Tiên dựa vào vai vị hôn phu, nữ nhân dù có mạnh hơn nữa cũng cần một chỗ dựa, Trần Mục ôm eo vị hôn thê, toàn thân tỏa ra sự ấm áp. 

 Bọn họ ngồi cả đêm không nói lời nào, yên lặng nhìn những ngôi sao sáng chói trên bầu trời phía xa. 

 Trần Tô và Trần Đồng nghỉ ngơi trong băng cung. 

 Trần Dao tu luyện dưới băng thụ bên ngoài cung điện, nàng ta cảm thấy tu luyện ở đây hiệu quả hơn. 

 Sáng sớm. 

 Mặt trời đỏ băng qua biển mây. 

 Biển mây gợn lên những tia sáng đỏ vàng. 


 Đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên phản chiếu ánh sáng, nàng ta nhẹ giọng nỉ non: “Phu quân, đã rất nhiều năm rồi chúng ta chưa nhìn thấy cảnh đẹp như vậy.” 

 Trần Mục quay đầu lại, hắn nhìn dung nhan tuyệt mỹ của vị hôn thê rồi hôn nhẹ lên trán nàng ta: “Sư tỷ, phong cảnh đẹp nhất vẫn luôn ở bên cạnh ta.” 

 Khương Phục Tiên cũng nhìn vị hôn phu, khóe miệng nàng ta nở nụ cười mê người, sau đó vòng hai tay qua ôm lấy cổ Trần Mục, hai người nhìn nhau thâm tình rồi từ từ tiến lại gần. 

 Dưới băng thụ, Trần Dao mở to đôi mắt, kim quang trong mắt lóe lên, nàng ta không khỏi che miệng cười trộm. 

 Khương Phục Tiên bỗng nhiên buông Trần Mục ra, nghĩ đến Trần Dao vẫn còn ở đây thì không khỏi tức giận đánh Trần Mục, dáng vẻ ngạo kiều rất đáng yêu. 

 “Phu quân, hôm nay còn có Tông Môn đại hội, đến lúc đó chàng nhớ chú ý chút, muốn ôm ấp gì đó thì để về nhà.” Vẻ mặt Khương Phục Tiên rất nghiêm túc. 

 Trần Mục gật đầu, đôi mắt trong veo: “Sư tỷ, về nhà ta muốn ôm nàng ngủ.” 

 Khương Phục Tiên nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Vậy chàng phải làm ấm chân và xoa bóp vai cho sư tỷ.” 

 “Được, không thành vấn đề.” 

 Trần Mục ngoéo tay với vị hôn thê. 

 Sau khi mặt trời mọc, Khương Phục Tiên muốn đến chỗ Tần Nghê Thường để chuẩn bị cho việc bàn giao tông chủ, Trần Mục có thời gian rảnh, hắn chuẩn bị dẫn đám Trần Tô đến Lăng Vân tông dạo xem. 

 Buổi trưa. 

 Tông Môn đại hội chính thức được tổ chức. 

 Các trưởng lão và cả tiểu bối tông môn đều tụ tập ở quảng trường rộng lớn, khí thế bọn họ hợp nhất, uy áp mạnh mẽ, Phù Không đảo từ từ hạ xuống. 

 Khương Phục Tiên đứng ở chỗ cao, Tô Mân và Tần Nghê Thường đứng ở hai bên, Trần Mục ở phía xa, Trần Tô và Trần Đồng đều tập trung tinh thần theo dõi Tông Môn đại hội. 

 Trần Dao nhìn chăm chú vào Khương Phục Tiên, luôn lấy nàng ta làm mục tiêu, muốn trở thành cường giả được vạn người tôn sùng. 

 “Bái kiến tông chủ!” 

 Giọng nói vang dội vọng khắp Lăng Vân tông. 

 Váy tuyết chạm đất khiến Khương Phục Tiên trông vô cùng cao quý ưu nhã, vẻ mặt nàng ta trịnh trọng nói: “Đứng dậy hết đi.” 

 Đám tiểu bối lần lượt đứng dậy. 

 Sắc mặt Khương Phục Tiên nghiêm nghị nói: “Hôm nay, ta sẽ giao lại vị trí tông chủ của Lăng Vân tông cho Triệu Phi Yến, hy vọng các vị trưởng lão sau này có thể phụ tá Phi Yến.” 

 Đám tiểu bối lộ ra biểu cảm kinh ngạc, ngay cả trưởng lão cũng có chút khó hiểu, dù sao thì Triệu Phi Yến vẫn còn trẻ, nhưng đây là mệnh lệnh của Khương Phục Tiên, không ai dám làm trái. 

 Triệu Phi Yến bước đến trước mặt Khương Phục Tiên, nàng ta mặc váy tím lộng lẫy, bây giờ nàng ta đã thành thục ổn trọng. 

 Khương Phục Tiên vuốt nhẹ khuôn mặt đẹp của Triệu Phi Yến, dịu giọng nói: “Phi Yến, con đừng học theo sư tôn, phải chú ý nhiều hơn đến sự vụ của tông môn, không hiểu thì hỏi thêm.” 

 “Sư tôn, đồ nhi ghi nhớ trong lòng!” 

 Triệu Phi Yến lại quỳ xuống trước mặt Khương Phục Tiên lần nữa. 

 Khương Phục Tiên nhìn Triệu Phi Yến, trêu đùa nói: “Phi Yến, bây giờ con là tông chủ, đừng tùy tiện cúi đầu.” 

 Triệu Phi Yến quỳ trên mặt đất, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống, nàng ta muốn làm tông chủ, muốn trở thành đồ đệ khiến sư tôn hài lòng, nhưng khoảnh khắc trở thành tông chủ này nàng ta lại không vui mừng nổi, trong lòng không nỡ để sư tôn rời đi. 

 Tần Nghê Thường đỡ Triệu Phi Yến dậy, nàng ta phát hiện sư tôn đã rời khỏi, các trưởng lão và tiểu bối bên dưới đồng thanh hô: “Bái kiến tông chủ!” 

 Khương Phục Tiên trở về Lăng Vân phong, sau khi thu dọn xong tất cả những đồ vật của mình, nàng ta nhìn nơi mình đã ở nhiều năm, nhẹ giọng nói: “Rời khỏi chỗ này, ta vẫn còn nhà.” 

 Trần Mục vòng tay qua eo mảnh khảnh của vị hôn thê: “Tần sư tỷ nói Lăng Vân phong mãi mãi thuộc về sư tỷ.” 

 “Sau này ta sẽ rất ít khi trở lại, thay vì lãng phí thì không bằng giữ lại cho Phi Yến, chúng ta có nhà không phải sao? Cho dù trở lại Lăng Vân tông thì vẫn còn Ngạo Kiếm phong của chàng.” 


 “Phi Yến, sự muội, nếu chúng ta thương lượng xong thời gian kết hôn sẽ thông báo cho các người." 

 Khương Phục Tiên gật đầu cười nhẹ. 

 Trần Mục và những người khác leo lên thần thuyền màu xanh lam. 

 Trần Tô và Trần Đồng vẫy tay với Tần Nghê Thường. 

Bình Luận (0)
Comment