Bị Ép Làm Hôn Phu Của Kiếm Thánh

Chương 81

 

 Trần Mục nhân dịp tụ hội, trầm giọng nói: "Gia gia, cha, đón năm mới xong con muốn tới Bắc Lâm." 

 Trần Nghiêm ngờ vực hỏi: "Đến nơi đó làm gì?" 

 Khuôn mặt nhỏ của Trần Mục trịnh trọng nói: "Bắc Lâm có rất nhiều yêu thú, con muốn đi lịch luyện." 

 Cả nhà đều kinh ngạc, có điều Trần Thiên Nam vẫn gật đầu tán thành, ông ta cung kính nói: "Vẫn mong Triệu tiên tử cùng đi để chăm sóc cho Tiểu Mục." 

 "Không thành vấn đề!" 

 Triệu Phi Yến không có từ chối. 

 Triệu Phi Yến đáp ứng sảng khoái như thế, Trần Mục cũng có phần bất ngờ, còn đang chuẩn bị cầu nàng ta. 

 Trần Thiên Nam biết Trần Mục còn mạnh hơn bản thân mình, ông ta là Sồ Ưng, cũng cần phải rèn luyện. 

 Đường Uyển nhắc nhở nói: "Mục Nhi, con đi Bắc Lâm nhất định phải cẩn thận đấy." 

 "Vâng." 

 Trần Mục trịnh trọng gật đầu. 

 Rất nhanh đã sang năm mới, sáng sớm năm mới, Trần Mục chuẩn bị đi tới Bắc Lâm, như thế thì không cần phải đối diện với khách khứa ồn ào của Trần gia. 

 Hắn thay một chiếc áo khoác lông sói màu bạc, khoác áo khoác ngoài màu tuyết, vẫy tay tạm biệt với người nhà. 

 "Mẫu thân, mọi người không cần lo lắng, qua một đoạn thời gian nữa con sẽ trở về." 

 "Ca ca…" 

 Trần Dĩnh vẫy tay với hắn. 

 Yến Lang Nguyệt mang theo Trần Mục bay vọt lên cao. 

 Quãng đường quá xa, Triệu Phi Yến triệu hồi Khinh Ngữ, hai người đứng trên kiếm, không gian rất nhỏ, Trần Mục chỉ có thể dựa vào bắp đùi của Triệu Phi Yến. 

 Gió rất lạnh, chân càng lạnh. 

 "Tiên tử tỷ tỷ." 

 "Tới Bắc Lâm phải mất mấy ngày?" 

 "Mang theo ngươi thì cần ba bốn ngày, nhưng mà Bắc Lâm rất lớn, bên trong có rất nhiều yêu thú, ta kiến nghị ngươi không nên vào sâu trong Bắc Lâm." 

 Trần Mục còn chưa biết vị trí cụ thể của mộ Kiếm Hoàng ở đâu trong Bắc Lâm, đến Bắc Lâm tìm kiếm mộ Kiếm Hoàng cũng là ý nghĩa thật sự của việc lịch luyện. 

 Bắc Lâm. 

 Tuyết bay vạn dặm. 

 Tuyết phủ khắp núi tựa như một bức tường cao. 

 Trần Mục nhìn Tuyết Sơn nguy nga phía sau Bắc Lâm, kinh ngạc nói: "Sư tôn của tỷ lợi hại thật đấy." 

 Một kiếm đóng băng cả ngàn dặm. 

 Nguồn khí lạnh phương Bắc bị cắt đứt. 

 Đây là sức mạnh to lớn có thể thay đổi cả tự nhiên. 

 Trong mắt Triệu Phi Yến mang theo vẻ kiêu ngạo: "Sư tôn là Kiếm Thánh lợi hại nhất Hoang Châu, Lăng Vân tông có thể lớn mạnh như vậy đều là nhờ sự tồn tại của người." 

 Tuyết Sơn nguy nga cao không thể với, sức mạnh của Khương Phục Tiên vượt xa phàm tục, Trần Mục có hơi áp lực, muốn chinh phục được nàng ta sợ rằng là rất khó. 

 Không lẽ sau này phải ăn bám sao? 

 "Có sư tôn cường đại như vậy, Phi Yến tỷ, áp lực của tỷ lớn lắm nhỉ?" Trần Mục thuận miệng hỏi. 

 Triệu Phi Yến sững sờ trong giây lát, sau đó nhẹ gật đầu, nàng ta tự giễu nói: "Đúng thế, ta không muốn làm sư tôn mất mặt, một lòng theo đuổi tốc độ tu hành, nhưng lại bởi vì cảnh giới được nâng cao quá nhanh, bị phản phệ nên tu vi đã đình trệ rất nhiều năm rồi." 

 Nếu như không gặp được Trần Mục, thì nàng ta cũng không nắm chắc có thể chịu đựng được việc hàn khí phản phệ. 

 Đây cũng là nguyên nhân khiến Trần Mục nói muốn tới Bắc Lâm lịch luyện mà Triệu Phi Yến không có từ chối. 

 "Cảnh giới của ngươi còn tăng nhanh hơn ta, không cần gấp gáp cầu tiến, mài dũa tốt căn cơ rất quan trọng." Triệu Phi Yến nhắc nhở, nói. 

 "Đã hiểu." 

 Trần Mục khẽ gật đầu. 

 Triệu Phi Yến nhìn ngọn Tuyết Sơn nguy nga kia, trong lòng rất khó hiểu, vì sao sư tôn lại làm như vậy. 

 Phía trước chính là Bắc Lâm. 

 Bên trong có rất nhiều yêu thú. 

 Triệu Phi Yến lại nhắc nhở lần nữa, nói: "Sâu trong Bắc Lâm rất nguy hiểm, có vài đạo khí tức không hề thua kém so với ta, ngươi muốn lịch luyện thì ở bên ngoài Bắc Lâm đi, gặp phải nguy hiểm thì gọi ta, đã rõ chưa?" 

 "Đã rõ." 

 Trần Mục xách kiếm tiến vào Bắc Lâm. 

 Triệu Phi Yến ở cách đó không xa dõi theo hắn. 

 Trần Mục có thể giết chết Lang Vương thì yêu thú bình thường tất nhiên không thể đả thương được hắn, bởi vì tòa Tuyết Sơn nguy nga này có rất nhiều hung thú từ phương nam kéo xuống lại không có quay trở về phương bắc, bọn chúng đều nấp kín ở thật sâu trong Bắc Lâm. 

 Trong đó có Yêu Vương chân chính, là yêu thú đáng sợ có thể so được với cường giả Kiếm Vương. 

 Đứng trước cây lớn Trần Mục rõ ràng rất nhỏ bé, trong mắt hắn có kim quang nhàn nhạt, có thể nhìn thấy tất cả sinh vật trong phạm vi trăm trượng, còn có thể nhìn thấy các hạt năng lượng cực nhỏ ở xung quanh. 

 Ở trước mặt Pháp Nhãn Kim Đồng, bất cứ sinh vật nào cũng không có chỗ trốn, bất cứ bí mật nào cũng không che giấu nổi. 

 Tiếc rằng phạm vi mà Pháp Nhãn Kim Đồng có thể nhìn thấy được chỉ trong trăm trượng, Trần Mục khẽ thở dài, nói: "Nếu như là Thiên Lý Nhãn thì tốt biết bao nhiêu, Bắc Lâm rộng lớn như vậy, muốn tìm được mộ Kiếm Hoàng không biết phải mất bao lâu." 

 Trần Mục nhắm hai mắt lại, quanh thân dần bị bao trùm bởi Huyễn Điệp, sau đó Huyễn Điệp tản ra bốn phía bay đi, bọn chúng có thể giúp Trần Mục tiết kiệm được rất nhiều thời gian. 

 Huyễn Điệp tiến vào nơi sâu nguy hiểm trong Bắc Lâm, Trần Mục lợi dụng Pháp Nhãn Kim Đồng tìm kiếm xung quanh bên ngoài Bắc Lâm, nhìn xem gần đó có mộ huyệt hay không. 

 Triệu Phi Yến ở không xa theo dõi sát sao, nàng ta nhìn thấy Trần Mục đang chạy lung tung trong rừng rậm. 

 "Tuyến đường thật kì lạ, hắn lại tránh tất cả yêu thú, thật sự là tới lịch luyện sao?" 

 Triệu Phi Yến theo Trần Mục lắc lư hơn nửa ngày, Trần Mục còn chẳng nhìn thấy chiếc lông thú nào, chỉ cần gặp phải yêu thú ở xung quanh thì hắn đều chủ động lách qua. 

 Mục tiêu của Trần Mục chính là mộ Kiếm Hoàng, sau đó mới là lịch luyện, trước khi tìm thấy mộ Kiếm Hoàng, hắn lấy việc tiết kiệm sức mạnh làm chủ. 

 Có thể không va chạm thì tận lực tránh việc va chạm. 


 Trong ngực Trần Mục có mang theo bột thìa là, hắn rắc đầy bột thìa là lên trên thịt thỏ đã được nướng vàng óng, mùi thơm tràn ngập, ở phía không xa Triệu Phi Yến đều đang nuốt nước bọt. 

 "Thơm quá đi!" 

 Trần Mục ăn miếng thịt thỏ lớn. 

 Triệu Phi Yến đột nhiên xách theo con thỏ xuất hiện, Trần Mục cười khẽ nói: "Rất đơn giản, xử lý sạch sẽ, bắc khung từ từ nướng là được."

Bình Luận (0)
Comment