Triệu Phi Yến vốn muốn nhờ Trần Mục giúp đỡ, nhưng Trần Mục lại mở miệng trước, nói ra những lời này, nàng ta chỉ có thể căng da đầu tự mình làm.
Triệu Phi Yến không nắm được kỹ xảo, rất nhanh đã có chỗ bị nướng cháy, có chỗ lại chưa chín, nhìn bộ dạng tay chân vụng về của nàng ta, Trần Mục khẽ cười, quả nhiên là tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.
Sau khi ăn xong, Trần Mục làm giúp Triệu Phi Yến, hắn nhẫn nại nói: "Dục tốc bất đạt, nướng đồ phải kiên nhẫn, nướng thịt không thể cách lửa quá gần, cũng không thể cách quá xa, độ nóng phải đều đều."
"Ngươi còn hiểu những thứ này?" Triệu Phi Yến có chút ngờ vực, những kinh nghiệm này không giống với một đứa trẻ gần năm tuổi sẽ có.
Đời trước phụ thân của Trần Mục chính là làm đồ nướng, cho nên hắn rất có kinh nghiệm với việc nướng đồ, hơn nữa còn biết điều chế các loại tương liệu mỹ vị.
"Trong sách có viết, ta đọc sách nhiều, sẽ không gạt tỷ." Trần Mục nghiêm trang nói.
Triệu Phi Yến không có nghi ngờ.
"Có muốn cay không?"
"Không cần."
"Muốn thìa là không?"
"Bỏ một chút."
Trần Mục đưa thịt thỏ đã được nướng vàng óng cho Triệu Phi Yến, người sau hé mở môi đỏ, nhẹ nhàng cắn miếng đùi thỏ, âm thanh lanh lảnh vang lên.
Thịt thỏ da giòn thịt mềm còn mọng nước.
Triệu Phi Yến ăn thịt thỏ nướng, mùi thơm ngập tràn ở trong miệng, gương mặt xinh đẹp của nàng ta tràn đầy sự hưởng thụ, nói: "Thật sự là mỹ vị nhân gian mà."
Trần Mục tiếp tục tìm kiếm mộ Kiếm Hoàng.
Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, Trần Mục còn chẳng đụng phải cái bóng của yêu thú, nhưng thỏ rừng gà rừng lợn rừng thì ngược lại là ngày nào cũng ăn, Triệu Phi Yến cảm thấy hắn chính là mang mình ra ngoài ăn đồ ăn dân giã, cả ngày đều lắc lư khắp nơi, cũng không thấy hắn làm chính sự.
Trần Mục tìm khắp một lượt bên ngoài Bắc Lâm cũng không thấy tung tích của mộ Kiếm Hoàng, chỉ tìm thấy một chút danh dược quý giá, chạng vạng tối mỗi ngày lúc nướng thịt với Triệu Phi Yến sẽ để danh dược quý giá ở chỗ nàng ta.
"Xem ra chỉ có thể vào sâu trong Bắc Lâm rồi!"
Trần Mục đuổi mắt nhìn nơi sâu trong Bắc Lâm.
Triệu Phi Yến nhìn thấy Trần Mục tiến vào nơi sâu trong Bắc Lâm, nàng ta không ngăn cản, chỉ cần không gặp phải Yêu Vương thì nàng ta đều có thể xử lý, cho dù có gặp phải thì nàng ta cũng nắm chắc có thể dẫn Trần Mục rời đi.
Đi vào nơi sâu thẳm trong Bắc Lâm, Trần Mục mới biết được sự nguy hiểm của nơi này, chỉ trong thời gian nửa ngày hắn đã gặp những mấy con hung thú, thiếu chút nữa còn không kịp tránh.
Thậm chí có hung thú còn không thua kiếm gì Băng Sương Lang Vương.
Huyễn Điệp được thả ra không tìm thấy mộ Kiếm Hoàng, nhưng lại phát hiện vài địa phương có linh khí nồng đậm, nơi đó có thiên tài địa bảo tồn tại, có điều gần đó cũng có hung thú vô cùng lớn mạnh.
"Cầu phú quý trong nguy hiểm."
Trần Mục đến khu vực Huyễn Điệp đánh dấu.
Ở gần đó hắn nhìn thấy cây cối xanh biếc, xung quanh là băng thiên tuyết địa, mà ở nơi đây cây cối xanh quanh năm, nhiệt độ ở chung quanh cũng rất khác thường.
"Linh dược tam phẩm Xích Huyết Tham!"
Xích Huyết Tham có công hiệu bổ máu trị thương, nơi này có ba cây, Trần Mục cười tươi đào lên.
Ngay sau đó hắn lập tức đi tới những chỗ khác.
Vỏn vẹn thời gian nửa ngày đã tìm được bảy cây linh dược tam phẩm, Nhị phẩm linh dược tìm được mười cây.
Triệu Phi Yến theo sau Trần Mục, càng ngày nàng ta càng thấy Trần Mục không đơn giản: "Không nghĩ tới Huyễn Điệp còn có tác dụng như thế, tiểu tử này rất thông minh."
Không chỉ có thiên phú dị bẩm mà còn biết nấu cơm, đọc sách cũng nhiều, thật sự không nên quá toàn diện.
Trần Mục tiến hành thu thập linh dược rất thuận lợi, mãi cho đến tận khi hắn phát hiện có cây ăn quả màu vàng lấp lánh, còn có cả Hoàng Kim Sư Tử nằm dưới gốc cây.
Hoàng Kim Sư Tử đang nằm ngáy ngủ.
Linh quả trên cây ẩn chứa sức mạnh dồi dào, nhưng Hoàng Kim Sư Tử giống như ngọn núi nhỏ chiếm giữ dưới gốc cây, Trần Mục cảm giác được sự nguy hiểm từ trên người nó.
"Kim Linh quả."
"Linh dược tứ phẩm hiếm thấy!"
"Nếu như có thể có được Kim Linh quả, nói không chừng ta có thể đột phá cảnh giới Kiếm Hậu trước thời hạn."
Trần Mục có chút động lòng, nghĩ tới việc có Triệu Phi Yến ở đây, lá gan của hắn cũng lớn hơn.
Trần Mục lợi dụng Linh Ẩn Bí Thuật giấu đi khí tức toàn thân, lặng lẽ tiếp cận, lúc còn cách khoảng mười trượng, nhanh chóng ngưng tụ ra hai con Huyễn Điệp, khoảng cách gần như vậy, có thể dùng niệm lực ngắt Kim Linh quả xuống.
Răng rắc!
Một con Huyễn Điệp bẻ gãy nhánh cây.
Một con Huyễn Điệp mang Kim Linh quả trở về.
Trần Mục vừa cầm được Kim Linh quả, thời điểm còn đang nghĩ phải bào chế như thế nào, Hoàng Kim Sư Tử ngẩng đầu lên, nó phát giác ra được có điểm không thích hợp.
"Gầm!"
Tiếng sư tử rống vang vọng cả núi rừng.
Trần Mục không chút do dự co cẳng chạy ngay.
Trong mắt Hoàng Kim Sư Tử mang theo lửa giận, phút chốc đã khoá chặt vị trí của Trần Mục.
Nghe thấy tiếng bước chân nặng nề phía sau, Trần Mục không quay đầu lại, bàn chân hắn lướt nhanh như gió, xuyên qua khắp rừng cây, căn bản là không có ý nghĩ muốn chiến đấu.
Triệu Phi Yến nhàn nhã ngắt Kim Linh quả xuống, nàng ta dùng váy áo lau qua, sau đó cắn miếng nhỏ thưởng thức, trong mắt ngậm ý cười: "Kim Sư Tử thực lực Yêu Vương mà cũng dám đến gần chọc ghẹo, xem ngươi chạy kiểu gì."
Đoá hoa Bỉ Ngạn bay tới gần ở phía trước bị đập nát, hoá thành huyết sương, trong đó hiện lên bóng dáng của hung thú, Hoàng Kim Sư Tử lại vung tay lần nữa, đánh tan đạo thân ảnh còn chưa xuất hiện hoàn toàn kia.
Hoa Bỉ Ngạn màu máu ở xung quanh không ngừng bị đập nát, bên trong có thân ảnh hung thú bước ra, Hoàng Kim Sư Tử phóng thích kim sắc yêu quang, cây cối bốn phía chung quanh đều bị xé thành mảnh nhỏ, đây cũng chẳng kém công kích là bao.
Triệu Phi Yến nhìn Hoàng Kim Sư Tử bị huyễn cảnh vây khốn, thần sắc kinh ngạc nói: "Tên nhóc này cũng ghê gớm thật, lại có thể dùng Niệm Thuật vây giữ được hung thú!"
Ở góc nhìn của nàng ta, Hoàng Kim Sư Tử là đang điên cuồng tàn phá những cây cối xung quanh.