Triệu Phi Yến nỉ non, nói: "Sau khi Niệm Thuật của Trần Mục được khơi dậy, sợ rằng còn lợi hại hơn cả lão già mù."
Niệm Thuật của lão già mù lấy công kích làm chủ, Niệm Thuật của Trần Mục lấy phụ trợ làm chủ, có thể kiềm chế lực chú ý của đối phương, khó lòng phòng bị.
Mặc dù thần chí của Hoàng Kim Sư Tử không rõ ràng nhưng Trần Mục cũng không dám đánh lén, nếu như Niệm Thuật mất hiệu quả, thì người gặp nạn chính là hắn.
Trần Mục thừa cơ trốn đi thật xa.
Triệu Phi Yến nhìn thấy hắn dùng Niệm Thuật để bỏ trốn.
Chạng vạng tối, Trần Mục tìm được sơn động khuất để nghỉ ngơi, vừa nãy Hoàng Kim Sư Tử khiến sau lưng hắn phát lạnh, phải nướng con gà rừng ăn cho bớt sợ.
Triệu Phi Yến tiến vào sơn động, nàng ta mặc chiếc váy trắng bó thân, một nửa tóc dài dùng trâm bạc quấn lên, một nửa để rơi xoã tùy ý, rất có ý vị.
"Phi Yến tỷ, những linh dược này tỷ cất giúp ta trước đi." Ngoài Kim Linh quả ra Trần Mục đem hết những linh dược còn lại giao cho Triệu Phi Yến bảo quản.
Không có Linh Khí không gian có chút bất tiện, Linh Khí không gian của hệ thống Thương Thành dù rẻ cũng phải mất mấy trăm điểm giá trị đánh dấu, Trần Mục muốn tích lũy để đổi lấy bảo bối.
Triệu Phi Yến nghiêm giọng cảnh cáo, nói: "Ở đây đã đủ nguy hiểm rồi, còn đi sâu vào trong nữa sẽ có Yêu Vương, chút thông minh kia của ngươi cũng không hữu dụng."
Trần Mục cũng biết nguy hiểm, trầm giọng nói: "Ta nghe nói nơi này có mộ Kiếm Hoàng, Phi Yến tỷ, tỷ có thể giúp ta tìm xem không?"
"Ngươi muốn trộm mộ?"
"Ta là muốn khảo cổ!"
Triệu Phi Yến nỉ non, nói: "Cái chỗ rách nát này chôn cất cường giả Kiếm Hoàng? Nếu như thật sự là cường giả Kiếm Hoàng, cho dù loại cường giả đó có lưu lạc thì trên người cũng có sóng năng lượng đặc thù, ta sẽ chú ý."
"Ngươi có hứng thú với mộ Kiếm Hoàng à?"
"Phí lời, nói không chừng còn có đồ tốt."
"Xé miếng đùi gà ra cho ta nếm thử."
"Nửa con gà này cho tỷ."
Triệu Phi Yến ăn say sưa ngon lành.
Bọn họ ăn gà nướng xong, Triệu Phi Yến đứng dậy, trịnh trọng nói: "Ta tới nơi cao xem thử xem có thể cảm ứng được mộ Kiếm Hoàng nói trong miệng ngươi không, ngươi ở chỗ này không được đi lung tung, đợi ta trở lại."
"Hiểu rồi."
Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Sau khi Triệu Phi Yến rời khỏi, Trần Mục lấy Kim Linh quả ra, loại quả này bao hàm lượng lớn năng lượng, hắn quyết định kích phá cảnh giới Kiếm Hậu.
Trần Mục dùng Kim Linh quả.
Năng lượng dồi dào tràn vào trong đan điền.
Đan điền Kiếm Hoàn có chín đạo kim văn rực rỡ.
Kiếm Hoàn điên cuồng hấp thu năng lượng xung quanh.
Suốt nửa đêm, Kiếm Hoàn của Trần Mục đột nhiên xuất hiện dị biến, bên ngoài Kiếm Hoàn xuất hiện vết nứt, cuối cùng vỡ vụn, Kiếm Thai hiện ra.
Chỉnh thể của Kiếm Thai màu đỏ rực, phẩm giai càng cao, Kiếm Thai càng tinh xảo, Kiếm Thai càng dài.
Kiếm Thai của Trần Mục vừa đúng một tấc, chứng minh hắn vừa mới bước vào Nhất phẩm Kiếm Hậu sơ kỳ.
Năng lượng của Kim Linh quả còn chưa hấp thu sạch sẽ, Trần Mục phối hợp với Niết Bàn Hô Hấp pháp, tiếp tục hấp thu năng lượng, củng cố cảnh giới.
Trưa ngày hôm sau, Trần Mục chậm rãi mở đôi mắt sáng ngời, hắn đã luyện hóa được Kim Linh quả, thực lực đạt tới Nhất phẩm Kiếm Hậu trung kỳ.
Bây giờ cả người hắn tràn đầy sức mạnh.
Kiếm Hậu có thể hóa hình linh lực, ví dụ như xây dựng kết giới từ linh lực, ngưng tụ linh lực thành giáp trụ, còn có thể ngự kiếm phi hành.
Trần Mục đứng dậy, hắn khống chế linh lực quanh người ngưng tụ ra giáp trụ trong suốt huyền ảo, sau đó khẽ lắc đầu: "Có hoa mà không có quả (*), không có sức phòng ngự tốt như áo giáp thật, còn tương đối hao tốn linh lực."
(*) Hào nhoáng bên ngoài, chỉ được cái mã còn bên trong thì trống không.
Phòng ngự tốt nhất chính là tấn công, chẳng trách không có Kiếm Hậu nào sử dụng chiêu này, có lẽ tiến vào giai cấp Kiếm Vương thì có thể ngưng tụ ra giáp trụ tốt hơn.
Trần Mục vừa mới bước vào cảnh giới Kiếm Hậu, muốn trở thành Kiếm Vương thì không biết phải đợi đến năm tháng nào.
Chiết Dực lơ lửng trước người Trần Mục, hắn tung người nhảy lên, sau đó giẫm lên thân kiếm Chiết Dực, lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống.
Trần Mục vặn vẹo hai cái, Triệu Phi Yến dẫn ngự kiếm của hắn phi hành qua, rất nhanh đã giữ được thăng bằng.
Hắn bay hai vòng trong hang động trước
Huyễn Điệp tuần tra bốn phía trong sơn động, gần đây không có hung thú, Trần Mục ngự kiếm bay ra khỏi sơn động.
Trần Mục chắp hai tay sau lưng, gió thổi qua khiến áo choàng trắng bạc tung bay, hắn xuyên qua rừng tuyết, loại cảm giác này cực kỳ sảng khoái.
Ngự kiếm cưỡi gió mới là lãng mạn của nam nhân.
Chiết Dực mang theo Trần Mục bay lượn theo hình xoắn ốc lên trời cao, năm mươi mét, một trăm mét, hai trăm mét...
Bay càng cao, tốc độ tiêu hao linh lực càng nhanh, đối với Kiếm Hậu bình thường mà nói, ngự kiếm mà đi là chuyện rất xa xỉ, bay thấp mất mặt mà bay cao thì linh lực lại không đủ dùng.
Kiếm Hậu bình thường ngự kiếm chỉ thích hợp bay với quãng đường ngắn. Chỉ có loại cường giả Kiếm Vương như Triệu Phi Yến mới có thể tùy ý ngao du trời đất.
Trần Mục không tiếp tục bay lên, hắn đứng ở trên cao nhìn xuống dưới, dần dần cũng không sợ độ cao nữa, bởi vì hắn bây giờ đã có thể ngự kiếm phi hành.
Gào!
Đối mặt với hung thú sâu trong Bắc Lâm, Trần Mục bất lực, nhưng hắn vẫn muốn đi xem một chút.
Huyễn Điệp mở đường ở phía trước, Trần Mục phi hành ngự kiếm trên mặt đất, tốc độ ngự kiếm ở tầm thấp rất nhanh, với Pháp Nhãn Kim Đồng, Trần Mục lặng lẽ vòng qua tất cả yêu thú rồi đi vào sâu trong Bắc Lâm.
Trần Mục tới trên cây cổ thụ cao hơn mười mét, áo khoác lông sói và áo choàng được ngụy trang rất tốt, Triệu Phi Yến đứng ở trên đỉnh cây cách đó không xa.
Bàn tay nhỏ nhắn của Triệu Phi Yến khẽ nắm Khinh Ngữ, cả người tràn ngập hàn ý, ở phía đối diện là một con Vượn Tuyết khổng lồ đang ôm cánh tay.