Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Tiểu sư thúc ngay cả cái này cũng biết, Thiên bảng thứ tư, không đáng nhắc tới, Triệu sư tỷ còn là Thiên bảng thứ ba."
Triệu Phi Yến bĩu môi nói: "Tiêu Vân, ngươi đột nhiên có nhiều thêm một tiểu sư thúc, ngươi không cảm thấy khó chịu sao?"
Tiêu Vân nhiệt tình nói: "Không khó chịu, tiểu sư thúc, sư tôn của ta là Tần Nghê Thường, sư tổ của ta hẳn là sư tôn của ngươi, sau này ngươi phải che chở cho ta."
Trần Mục chỉ có thể xấu hổ cười cười, hiện tại hắn còn không có thực lực để che chở Tiêu Vân, nhưng mà hắn ta thoạt nhìn dễ sống chung hơn so với Triệu Phi Yến.
Hắn có thể cảm giác được Tiêu Vân rất mạnh, hắn ta là cường giả Kiếm Vương đỉnh phong.
Triệu Phi Yến có chút mệt mỏi: "Đi đường rất vất vả, ta về Tử Vân Phong nghỉ ngơi trước. Tiêu Vân, ngươi dẫn Trần Mục đi dạo quang Lăng Vân tông, sau đó đưa hắn đến Tử Vân Phong."
Tiêu Vân không từ chối, nhiệt tình nói: "Tiểu sư thúc, ta dẫn ngươi đi dạo Lăng Vân tông."
"Đa tạ."
Trần Mục mỉm cười nói.
Triệu Phi Yến trở về Tử Vân Phong nghỉ ngơi.
Tiêu Vân mang Trần Mục đi dạo quanh Lăng Vân tông.
Lăng Vân tông có hơn vạn ngọn núi lớn, Ngự Kiếm Phi Hành tham quan cũng cần hơn nửa ngày, Tiêu Vân rất nhiệt tình kiên nhẫn giới thiệu cho Trần Mục.
Trần Mục chú ý tới hồ nước hoang vu, nơi đó có rất nhiều kiếm: "Nơi đó là gì vậy?"
"Đó là Kiếm Trì!"
"Có rất nhiều kiếm là do các tiền bối Lăng Vân tông lưu lại, trước khi bọn họ tọa hóa, nếu như không đem kiếm tặng cho hậu bối thì sẽ lựa chọn để lại ở Kiếm Trì."
Trần Mục nhìn thấy vô số chấp niệm.
Những chấp niệm này đều bám vào kiếm, chấp niệm nơi này cũng đủ để hắn tu luyện rất nhiều năm.
"Ta có thể đến Kiếm Trì không?"
"Kiếm Trì sẽ mở ra trong một thời gian đặc biệt, tiểu sư thúc có thể đi tìm tông chủ, chỉ cần nàng ta cho phép, ngươi tùy lúc có thể tiến vào Kiếm Trì."
Trần Mục không có sốt ruột, vừa mới tới Lăng Vân tông, trước tiên vẫn là nên làm quen với hoàn cảnh đã.
Khương Phục Tiên ở trên núi tuyết cao nhất, ngọn núi kia gọi là Lăng Vân Phong, cường giả tông môn đều có được ngọn núi riêng, đệ tử hạch tâm nội môn cũng có ngọn núi riêng, nhưng mà thấp hơn rất nhiều.
Buổi tối.
Trần Mục trở lại Tử Vân Phong.
Động phủ được xây dựng nơi sườn núi, bên ngoài động phủ là rừng trúc, còn có một đạo đài mặt hướng về phía Đông, Triệu Phi Yến đang nghỉ ngơi trong động phủ.
"Phi Yến tỷ, tỷ còn chưa sắp xếp chỗ ở cho ta." Trần Mục hô vào trong động phủ.
Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Đi vào."
Trần Mục đi vào động phủ, bên trong có một chiếc giường bạch ngọc, Triệu Phi Yến thản nhiên nói: "Hai ngày nay ngươi ở chỗ ta, theo ta tu luyện."
Trần Mục chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Đây là Lăng Vân tông."
Triệu Phi Yến lạnh lùng nói: "Lăng Vân tông thì có vấn đề? Ta không phiền thì ngươi sợ cái gì?"
Trần Mục nghĩ đến Triệu Phi Yến đang giúp mình, trầm giọng nói: "Được rồi."
Vào ban đêm.
Ánh trăng soi sáng.
Khương Phục Tiên đứng trên đỉnh núi tuyết.
Đôi mắt đẹp của nàng ta nhìn chăm chú về phía Tử Vân Phong.
Trong động phủ.
Trần Mục đột nhiên lạnh sống lưng.
Sau lưng Trần Mục phát lạnh.
Cảm giác còn đáng sợ hơn là gặp yêu vương.
“Chẳng lẽ có người muốn hại ta? Đây chính là Lăng Vân tông, không thể như thế được!” Trần Mục lẩm bẩm trong lòng, may mắn loại cảm giác kia chỉ là thoáng qua: “Có lẽ là ảo giác, vị hôn thê đang bao bọc cho ta.”
Với sự giúp đỡ của Trần Mục, bản mệnh kiếm của Triệu Phi Yến đã lộ ra hơn phân nửa thân kiếm, nhiều nhất phải cần thời gian nửa năm nữa mới có thể giải khóa hoàn toàn.
Thân thể Trần Mục đã trải qua hàn khí tôi luyện, càng thêm mạnh mẽ, khí huyết trong cơ thể sôi trào, thể lực đã vượt xa so với các kiếm tu cùng cảnh giới.
Hiện giờ Trần Mục có thể luyện tập với cường độ cao liên tục hơn nửa ngày, cho đến giữa trưa hôm sau mới nghỉ ngơi.
Hắn nằm trên chiếc giường bạch ngọc của Triệu Phi Yến, không muốn làm gì cả, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
Khuôn mặt thanh tú của Triệu Phi Yến ngày càng hồng hào, nàng ta cảm thấy chính mình sẽ có thể sớm trở lại thời kỳ đỉnh phong.
Chỉ cần khôi phục đỉnh phong.
Nàng ta sẽ có cơ hội tranh đoạt vị trí đệ nhất Thiên Bảng.
Khóe miệng Triệu Phi Yến mang theo ý cười, bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói của Khương Phục Tiên.
“Sư tôn tìm con làm gì?”
Trần Mục nghe thấy tiếng thì thầm của Triệu Phi Yến thì không còn chút buồn ngủ nào, hắn ngồi xếp bằng lại, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: “Sư tôn của ngươi liệu có giết ta không?”
“Ngươi đang nói cái gì?” Triệu Phi Yến cảm thấy hắn đang nói xằng bậy, lạnh giọng nói: “Bây giờ ta đi gặp sư tôn, ngươi nghỉ ngơi cho tốt.”
Triệu Phi Yến vừa rời khỏi động phủ, khuôn mặt nhỏ của Trần Mục đã căng lên, thì thầm nói: “Ta có nên giải thích với lão bà Phục Tiên không?”
【Nhiệm vụ: Đánh dấu Lăng Vân phong】
【Phần thưởng: Tu Di giới】
Trần Mục nhìn thấy nhiệm vụ đánh dấu mới, lập tức tìm kiếm thông tin liên quan đến phần thưởng, Tu Di giới không phải là một Linh Khí không gian bình thường, nó có không gian to lớn, có thể chứa được cả ngọn núi, có thể tưởng tượng được món đồ này quý giá như thế nào.
Vốn còn đang lo lắng sẽ bị Khương Phục Tiên đánh chết, hiện giờ Trần Mục liền nghĩ đến việc đánh dấu Lăng Vân phong.
Triệu Phi Yến đứng phía sau Khương Phục Tiên, khuôn mặt thanh tú của nàng ta ửng hồng, yếu ớt nói: “Sư tôn, con...”
Lần trước Khương Phục Tiên đến Bắc Hoang có gặp qua Trần Mục, lúc đó hắn vẫn là kiếm sư đỉnh phong, qua một năm sau, Trần Mục đã từ kiếm sư thăng cấp lên Ngũ phẩm Kiếm Hậu, tốc độ nhanh đến mức khiến nàng ta kinh ngạc.
“Tình huống của con vi sư hiểu rõ, chuyện này đối với con hay đối với Trần Mục cũng đều có lợi, có điều sau này hắn chính là tiểu sư thúc của con, loại chuyện như thế không được tái diễn nữa.” Khương Phục Tiên trịnh trọng nói.
“Phi Yến hiểu rõ.” Triệu Phi Yến mím môi, nàng ta cúi đầu, yếu ớt nói: “Sư tôn, có thể cho con thời gian nửa năm nữa không.”