Khương Phục Tiên nhìn vào biển mây cuồn cuộn, trong đôi mắt xanh thẳm hiện ra gợn sóng.
Đỉnh núi rất yên tĩnh.
Triệu Phi Yến và sư tôn đã ở cạnh nhau nhiều năm,từ trước đến nay chưa từng căng thẳng như bây giờ.
Nàng ta nửa quỳ sau lưng Khương Phục Tiên, không dám ngẩng đầu lên nhìn sư tôn.
Khương Phục Tiên khẽ thở dài, sau đó âm u nói: “Không thể để người khác biết được.”
“Đa tạ sư tôn.”
Khuôn mặt thanh tú của Triệu Phi Yến hiện lên ý cười.
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu, lúc này Tần Nghê Thường đến Lăng Vân phong tìm nàng ta để thương lượng về chuyện tông môn đại điển, Triệu Phi Yến liền trở về Tử Vân phong.
Trần Mục đang nằm trên đạo đài bên ngoài động phủ.
Hắn phát giác được Triệu Phi Yến đã trở lại, nhanh chóng ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Sư tôn của ngươi nói thế nào?”
Triệu Phi Yến đắc ý nói: “Sư tôn cho phép chúng ta tiếp tục tu luyện nửa năm.”
“Nàng ấy không tức giận?”
“Sư tôn hình như có chút tức giận.”
Triệu Phi Yến tiếp tục lạnh giọng nói: “Chuyện này ngoại trừ sư tôn, nếu ngươi để cho người khác biết được, ta và sư tôn sẽ không tha cho ngươi.”
Trần Mục rụt cổ lại.
Hai ngày sau.
Tông môn đại điển vén bức màn che.
Đệ tử Lăng Vân tông đều tụ tập tại quảng trường.
Khắp cả quảng trường người đông nghìn nghịt, trên người các đệ tử Lăng Vân tông tràn đầy năng lượng, toàn thân tản ra khí tràng mạnh mẽ, sau khi khí tràng của bọn họ dung hợp lại, ngay cả cường giả Kiếm Hoàng cũng phải kiêng kị.
Trần Mục và Triệu Phi Yến đứng đầu ở phía trước.
Những người đứng hàng đầu tiên đều là các đệ tử hạch tâm, toàn là cường giả Kiếm Vương, đặt ở Bắc Hoang, đây đều là cấp bậc trưởng lão của tông môn.
“Phi Yến, da mặt ngươi mịn màng quá, có phải gần đây đã ăn thứ gì tốt rồi không? Chia sẻ cho ta chút đi?” Bên cạnh Triệu Phi Yến truyền đến tiếng cười vang như chuông bạc.
Trần Mục chú ý đến mỹ nữ tóc dài bên cạnh, một thân váy màu lục, tóc đen như thác, dung mạo lanh lợi xinh đẹp, chỉ là ngực hơi nhỏ một chút.
Triệu Phi Yến nhướng mày nói: “Gần đây ta thích ăn kẹo hồ lô, ngươi muốn ăn thì tự mình mua đi.”
Phụt!
“Thật hay giả đấy?”
Vẻ mặt Liễu Mi Nhi đầy nghi hoặc.
“Tên nhóc này mới tới à? Sao lại chạy đến phía trước này?” Liễu Mi Nhi xoa nhẹ đầu Trần Mục, cảm thấy hắn rất đáng yêu.
Tiêu Vân nhắc nhở nói: “Sư muội, muội vừa xuất quan, vị này là đệ tử mà sư tổ chuẩn bị thu nhận.”
Liễu Mi Nhi thì thầm nói: “Đệ tử sư tổ chuẩn bị thu nhận, vậy chẳng phải chính là tiểu sư thúc của chúng ta sao...”
“Ôi!”
Liễu Mi Nhi trừng to mắt, vội vàng thu tay lại, vẻ mặt lúng túng nói: “Tiểu sư thúc, Mi Nhi không hiểu chuyện, ngài đừng để trong lòng.”
Triệu Phi Yến che miệng cười khẽ, Tiêu Vân lắc đầu cười, Trần Mục khẽ cười đáp: “Không sao.”
Liễu Mi Nhi bị dọa không nhẹ.
Tiêu Vân nhiệt tình nói: “Sư tôn chỉ có hai vị đệ tử đích truyền, chính là ta và Liễu sư muội, sau này tiểu sư thúc còn phải chiếu cố chúng ta nhiều hơn.”
“...”
Trần Mục gượng gạo gật đầu.
Rất nhiều người trong Lăng Vân tông đều là đệ tử ký danh, chỉ có những tiểu bối có thiên phú dị bẩm mới có thể trở thành đệ tử đích truyền của cường giả tông môn.
Trước mặt đều là những tiểu bối có thân thế.
Có Huyền Phù đảo đang hạ xuống cách đó không xa, giống như đài cao đứng sừng sững ở phía trước.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Mười mấy đạo kiếm quang rực rỡ rơi xuống, trong đó có Lý Thanh Lưu và Lục Thanh Sơn mà Trần Mục đã từng gặp, bọn họ đều là cường giả Kiếm Hoàng.
Trần Mục kinh hãi, ở Bắc Hoang, đừng nói là Kiếm Hoàng, ngay cả Kiếm Vương cũng không có mấy người.
Một tia tuyết quang đáp xuống trên hòn đảo, các đệ tử tông môn cung kính nói: “Bái kiến tông chủ.”
Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường nhường ra vị trí ở giữa, một vị lão giả mặc áo choàng trắng bước vào chính giữa, ông ta đã già nhưng vẫn tráng kiện, trong mắt đầy vẻ tang thương.
Khoảnh khắc khi lão giả xuất hiện, tất cả bội kiếm của đệ tử Lăng Vân tông đều rung lên.
“Bái kiến Thái Thượng trưởng lão.”
“Bái kiến sư thúc.”
“Sư tôn.”
Trần Mục và các tiểu bối khác đều đang hành lễ, Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường cũng cúi người hành lễ.
Vẻ mặt Tô Mân mang theo ý cười, trong nháy mắt ông ta đã xuất hiện trước mặt Trần Mục, ngay cả áo bào cũng không run, hai mắt đánh giá Trần Mục, hòa nhã nói: “Ngươi có bằng lòng bái ta làm sư phụ không?”
“Bằng lòng.”
Trần Mục khẽ cười gật đầu.
Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của lão giả.
Ánh mắt Tô Mân mỉm cười, ôn tồn nói: “Sau khi đại điển kết thúc hãy đến Trích Tinh phong.”
“Vâng, thưa sư tôn.”
Trần Mục cung kính hành lễ.
Các tiểu bối xung quanh đều đầy vẻ ngưỡng mộ.
Tương lai của Trần Mục bọn họ chỉ có thể ngửa mặt trông lên, đồ đệ của Kiếm Thánh Tô Mân, tiểu sư đệ của Khương Phục Tiên và Tần Nghê Thường, tiểu sư thúc của Lăng Vân tông, chỉ dựa vào thân phận như thế cũng đủ để đè bẹp vô số thiên kiêu.
Trong mắt Tô Vân mang theo vẻ sùng kính, hắn ta biết, yêu cầu của tông chủ và Thái Thượng trưởng lão đối với Trần Mục không phải là đè bẹp các thiên kiêu cùng thế hệ, mà là muốn hắn đuổi kịp các cường giả kiếm đạo đỉnh phong kia.
Liễu Mi Nhi run lẩy bẩy, trong lòng nghĩ đã xoa đầu của tiểu sư thúc, liệu có bị trả thù không?
Triệu Phi Yến cũng đầy vẻ không vui vẻ, vốn tưởng rằng là tiểu sư đệ, chớp mắt đã biến thành trưởng bối.
Tô Mân dẫn Trần Mục lên trên hòn đảo.
Những môn quy này chủ yếu là nói cho những đệ tử mới nhập môn nghe, có rất nhiều các quy định cứng nhắc, Trần Mục để tay nhỏ sau lưng, mang theo nụ cười, gượng gạo đứng đó.
Vài canh giờ sau.
Tông môn đại điển cuối cùng cũng kết thúc.
Trần Mục thấy đại hội đã kết thúc, liền kéo lấy váy của Khương Phục Tiên, cười ngọt ngào nói: “Sư tỷ, đệ có thể đến Lăng Vân phong của tỷ xem thử không?”