Chương 65: Hứa Phong rụt cổ lại, mặt đầy vẻ lo sợ: “May mắn là hiện giờ tôi vẫn chưa có bạn gái.”
*
Dù hiện tại Trương Mông đã là người quản lý công ty, nhưng cách anh ta ở chung với Hàn Sóc dường như vẫn giống như trước đây. Nói đúng hơn là cả hai người đã quá quen với mô hình này từ lâu: Hàn Sóc chịu trách nhiệm đưa ra quyết định về định hướng quan trọng, Trương Mông chịu trách nhiệm lập kế hoạch và thực hiện. Người sau dường như chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của Hàn Sóc, bất kể Hàn Sóc đưa ra yêu cầu kỳ quặc đến đâu, Trương Mông cũng sẽ vô thức tìm cách hoàn thành giúp Hàn Sóc trước tiên. Đôi khi anh ta cũng bị Hàn Sóc bắt làm việc rất vất vả, nhưng nhìn chung vẫn cảm thấy thích thú nhiều hơn, hai người ở trong trạng thái một người muốn đánh một người muốn chịu đòn.
Sau khi xác định danh sách buổi tuyển chọn với Hàn Sóc, Trương Mông lại dùng điện thoại kiểm tra giá vé máy bay, vừa lẩm bẩm “vé máy bay đắt quá” vừa kiểm tra lại thời gian cụ thể trên email một lần nữa, rồi ngay lập tức nhanh chóng đặt hàng chục vé máy bay.
“Lại sắp thiếu trợ lý rồi.”
“Đi tuyển đi.”
“Không có tiền.” Sau khi kết quả phỏng vấn tuần lễ thời trang ra, hầu hết mọi người đều phải hành động riêng rẽ, đến lúc đó mỗi người sẽ cần ít nhất hai trợ lý.
Hàn Sóc ném cho Trương Mông một chiếc thẻ, Trương Mông hai tay đón lấy, hét lên “Sếp vạn tuế”.
Sau khi ăn xong, Trương Mông gửi một bảng lịch trình trong thời gian tuyển chọn vào nhóm, yêu cầu mọi người lưu vào điện thoại. Ngoại trừ Hàn Sóc, trong thời gian phỏng vấn hầu như mọi người đều phải hành động cùng nhau, một tuần trước khi ra nước ngoài công ty còn có một đợt tập huấn cường độ cao để đảm bảo họ có trạng thái tốt nhất cho lễ hội thời trang sắp tới. Hàn Sóc vừa phải quay phim vừa phải chuẩn bị, lịch trình ra nước ngoài theo thông lệ do Từ Tâm phụ trách, lần này Trương Mông còn bất ngờ sắp xếp một trợ lý cho Hàn Sóc để giúp Từ Tâm chia sẻ gánh nặng, bởi vì sau lần quay phim tiếp theo sẽ là tuần lễ thời trang, khối lượng công việc của Hàn Sóc thường gấp hai đến ba lần so với người khác, một mình Từ Tâm không thể lo xuể.
Xác nhận xong, Hàn Sóc kéo Từ Tâm lên lầu.
Anh đẩy Từ Tâm vào phòng tắm, tuy nói muốn “tính sổ” với cô, nhưng hôm nay anh vô cùng cẩn thận không chạm vào cánh tay của cô. Những tư thế mà anh thường thích cũng không dùng hôm nay, Từ Tâm biết anh đang nóng vội nên toàn bộ quá trình cô đều rất ngoan ngoãn, đến cuối còn khẽ kêu đau, muốn ngoan bao nhiễu thì ngoan bấy nhiêu.
Sau khi ‘ra’, Hàn Sóc ngồi tr@n trụi trên giường hút một điếu thuốc sau cuộc ái @n, Từ Tâm quấn khăn tắm thu dọn hành lý cho anh. Lần này anh trở về nước không ở được lâu, Từ Tâm chỉ lấy ra một số quần áo cần dùng, đợi đến ngày mai sẽ mang xuống giặt khô.
Thu dọn xong, Từ Tâm mới đi đến vòng tay anh. Tóc anh đã khô gần hết, cô dùng tay vuốt một cái, mát mát, rất dễ chịu.
“Ngủ đi.” Cô cảm thấy hơi đau lòng khi nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh.
Hàn Sóc ngước mắt nhìn cô rồi mới dụi tắt thuốc, ôm cô vào chăn.
Vì Hàn Sóc đã sắp xếp công việc càng nhiều càng tốt trước khi phim bắt đầu quay, nên trong tuần lễ trở về này, anh hiếm khi rảnh rỗi. Trong thời gian Cố Khâu Trạch đi liên hệ người, thỉnh thoảng Hàn Sóc sẽ đến hỏi luật sư Hoàng về tiến độ, nhưng phần lớn thời gian anh cũng giống như Hứa Phong, mỗi ngày sớm đi tối về, hầu hết thời gian đều ở công ty tập luyện hoặc trị liệu. Những người khác cũng vậy, họ đã bước vào thời kỳ tập huấn gấp rút, thời gian này bác sĩ Ôn cũng dành nhiều thời gian ở công ty hơn. Khi lịch trình đến gần, ông đã lập kế hoạch điều trị một đối một cho từng người, để họ có thể chịu đựng được cường độ làm việc cao của tuần lễ thời trang sau này.
Đã một tháng trôi qua kể từ lần cuối bác sĩ Ôn khám chân cho Hàn Sóc. Lần đầu tiên khi khám, biểu hiện của bác sĩ Ôn cũng khiến Từ Tâm hơi lo lắng. Cô biết tình trạng của Hàn Sóc không được tốt lắm, khi ở Ý, ngay cả khi ở khách sạn cô cũng cố gắng dành thời gian đắp thuốc hoặc massage cho anh, nhưng cô hoàn toàn là người ngoại đạo trong lĩnh vực này, chỉ biết một chút da lông, cũng không dám dùng lực mạnh, sợ làm hỏng việc.
Bác sĩ Ôn kiểm tra xong chân của Hàn Sóc, bất ngờ không chê trách gì, nhẹ nhàng nói: “Không có vấn đề lớn, trong thời gian này tôi sẽ theo dõi cậu ta chặt chẽ.”
Từ Tâm gật đầu.
Ngày hôm đó, Từ Tâm ngồi trên ghế massage chờ đợi rồi thiếp đi.
Sự kiệt sức của Từ Tâm rõ ràng nghiêm trọng hơn nhiều so với cô nghĩ. Từ khi trở về nước, cô dường như luôn căng thẳng, dù là xử lý việc của Hứa Phong hay lo lắng cho phương án trị liệu của họ, những việc này hầu như Từ Tâm đều tự mình làm. Gần đây, mỗi ngày cô học nửa tiếng kỹ thuật massage với bác sĩ Ôn, ban ngày ở công ty lập phương án, tối về còn phải thực hành trên cơ thể mình một lần, từ sáng đến tối không có lúc nào nghỉ ngơi.
Ba người đàn ông trong phòng đồng loạt im lặng khi Từ Tâm ngủ thiếp đi. Hứa Phong là người đầu tiên thu hồi ánh mắt, anh ta nhìn về phía Hàn Sóc đang chậm rãi đổi tư thế. Có thể thấy rõ trong quá trình di chuyển, động tác của anh rất chậm và cứng nhắc. Trong lúc châm cứu, nửa th@n dưới của anh hoàn toàn tê dại, nhưng thông thường khi Từ Tâm tỉnh táo, anh hầu như giữ nguyên một tư thế cho đến khi kết thúc.
Hứa Phong nhìn thấy mồ hôi túa ra trên trán Hàn Sóc, đợi khi anh đổi xong tư thế, ngồi lại bình thường như không có chuyện gì, Hứa Phong mới nói: “Cậu thật biết chịu đựng đấy.”
Hàn Sóc liếc nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.
Bác sĩ Ôn hừ lạnh một tiếng: “Cậu ta cũng chỉ là xương cốt cứng hơn thôi.”
Hàn Sóc chê giọng nói của ông quá to, nhăn mày nói: “Ông nói nhỏ có chết không?”
Bác sĩ Ôn trừng mắt nhìn anh, nhưng vẫn hạ thấp giọng: “Tôi hoàn toàn không khuyên cậu giấu cô bé, xét cho cùng cô bé mới là người có thể chăm sóc cậu tốt nhất. Cậu nói xem, nếu không phải vì thể diện thì là gì? Thể diện có quan trọng hơn chân của cậu không?”
Hàn Sóc lười biếng nói: “Không liên quan đến chuyện đó.”
Bác sĩ Ôn hừ lạnh một tiếng: “Cậu chỉ có thể giả vờ trước mặt chúng tôi thôi.”
“Ông dong dài quá.”
Bác sĩ Ôn thấy vẻ mặt cợt nhả của anh thì nổi giận, nhướng mày lên, tay dùng sức, lập tức bàn tay Hàn Sóc nắm chặt thành nắm đấm, suýt nữa thì bật dậy khỏi ghế.
Sở dĩ không bật dậy được là vì anh thực sự không thể nhảy lên được, hiện tại cả chân Hàn Sóc đều vừa đau vừa tê, mỗi lần hoàn thành một liệu trình, anh đều phải nghỉ rất lâu mới có thể đứng dậy.
“Xì—”
Hứa Phong cũng rất tò mò về mức độ chấn thương ở chân của Hàn Sóc, anh ta nhìn biểu hiện đau đớn biến dạng của Hàn Sóc và hỏi: “Từ Tâm không phải nói chấn thương ở chân tôi là nghiêm trọng nhất ở đây sao?”
“Đó là nhìn bề ngoài.” Bác sĩ Ôn vừa cúi đầu thay kim cho Hàn Sóc vừa nói, “Chấn thương chân của cậu ở xương, còn cậu ta không chỉ bị tổn thương nghiêm trọng ở gân xương và dây chằng, mà tình trạng viêm còn tái phát liên tục, không được nghỉ ngơi và điều trị đầy đủ. Các triệu chứng chỉ sẽ ngày càng thường xuyên hơn theo thời gian tích lũy. Cậu đã nói trước đây khi ở Ý thỉnh thoảng bị tê chân và mất cảm giác phải không?”
Hàn Sóc chống cằm, ậm ừ một tiếng mơ hồ.
Bác sĩ Ôn lạnh lùng nói: “Đây chính là tổn thương không thể đảo ngược. Cơ thể con người đều có một giới hạn nhất định, khi cậu sắp đạt đến nó, nó sẽ nhắc nhở cậu rằng tiếp tục như vậy là không được. Nếu trong tương lai các cậu vẫn duy trì cường độ làm việc như thế này, những tình huống tương tự sẽ chỉ ngày càng nhiều. Liệu pháp hiện tại chỉ có thể làm chậm lại chứ không thể chữa khỏi hoàn toàn. Cậu muốn giấu cô bé để cô bé không phải lo lắng, cậu nghĩ rằng không nói thì cô bé sẽ không đoán ra sao? Đừng đánh giá thấp phụ nữ.”
Hứa Phong rụt cổ lại, mặt đầy vẻ lo sợ: “May mắn là hiện giờ tôi vẫn chưa có bạn gái.”
Phản ứng của Hàn Sóc đối với câu cảm thán như vậy là không có phản ứng gì cả. Anh cũng không phản bác lời của bác sĩ Ôn. Anh biết ơn, và cũng biết rằng mình may mắn hơn hầu hết mọi người. Anh không nói, không phải vì cái gọi là lòng tự tôn, mà là vì đã chọn đi con đường này thì không thể dừng lại được. Không ai hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của bệnh nghề nghiệp trong giới người mẫu hơn anh. Mẹ anh chính là người đã mãi mãi dừng bước trên con đường này. Không ai có thể thay họ gánh chịu nỗi đau ấy. Điều duy nhất anh có thể làm là kiên định với chính mình, và cố gắng hết sức để không để những áp lực đó đè nặng lên những người thân thiết nhất bên cạnh.
Đôi khi nhìn thấy cô lo lắng, nhìn cô dành nhiều tâm tư cho mình, Hàn Sóc không phải không vui, anh thích cô dành toàn bộ sự chú ý cho mình, nhưng một khi những lo lắng này tích tụ nhiều, nó sẽ dần dần trở thành gánh nặng và nỗi đau. Hàn Sóc không muốn như vậy, khi họ ở bên nhau, niềm vui nên nhiều hơn bất kỳ cảm xúc nào khác. Nếu không làm được điều đó thì việc họ ở bên nhau cũng sẽ trở nên vô nghĩa. Cuộc đời quá ngắn ngủi, đôi khi đồng hành sẽ khiến nhiều việc trở thành chuyện vặt vẵn trong gia đình, nhưng họ có thể yêu nhau cả đời, miễn là họ sẵn lòng.
Nhìn thấy đã trôi qua nửa tiếng, Hàn Sóc biết Từ Tâm ngủ nông, thường không ngủ được lâu, anh đưa mắt ra hiệu cho hai người, ý bảo kết thúc chủ đề. Họ đã ngầm hiểu nhau và im lặng, nhưng lần này Từ Tâm ngủ lâu hơn bình thường, phải đến một tiếng sau cô mới từ từ mở mắt.
Khi Từ Tâm tỉnh dậy, bác sĩ Ôn đã rút kim và đang xông thuốc, sau khi máy dừng lại, Hàn Sóc ngồi dậy như không có chuyện gì. Bác sĩ Ôn lấy khăn nóng đắp lên lau khô cho anh. Hàn Sóc ngước mắt vừa hay chạm phải ánh mắt của cô, anh nhếch môi: “Ngủ say nhỉ.”
Từ Tâm dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn anh, nghe vậy cũng không bực, cô khẽ mỉm cười, sau đó ánh mắt rơi xuống chân anh.
“Bác sĩ Ôn, tình hình thế nào ạ?”
Mỗi lần kết thúc, Từ Tâm đều hỏi một câu như vậy, bác sĩ Ôn đã quen rồi, ông đặt khăn xuống rồi đi điều chỉnh cho Hứa Phong, không ngẩng đầu lên trả lời: “Cũng được.”
Từ Tâm mới yên tâm: “Vất vả cho ông rồi.”
Một tuần sau, hai người chuẩn bị khởi hành đến Ý một lần nữa. Trước khi đi, Từ Tâm đặc biệt tìm bác sĩ Ôn lấy một số gói thuốc ngâm chân và miếng dán thuốc. Thời gian này, việc luyện tập của cô đã có chút thành quả, bác sĩ Ôn nói kỹ thuật của cô hiện tại đã rất đúng, có thể mỗi tối massage cho Hàn Sóc một lúc để giảm mệt mỏi cho cơ bắp.
Ngày khởi hành, hai người đến sân bay. Họ đã hẹn gặp trợ lý mà Trương Mông thuê ở đây. Trước đây trợ lý này luôn do Trương Mông liên lạc, họ mới kết bạn trên WeChat trước ngày khởi hành.
Đến cổng lên máy bay như đã hẹn, Từ Tâm hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy đối phương. Cô nghĩ Trương Mông sẽ thuê một nam trợ lý, không ngờ đối phương lại là một cô gái, trông có vẻ lớn hơn Từ Tâm vài tuổi, mái tóc dài xoăn buông tự do sau lưng. Khi nhìn thấy họ, đối phương theo phản xạ buộc tóc lại.
“Chào anh chị, tôi là Từ Liễu, trợ lý mà anh Trương thuê ạ.”
Ngũ quan của Từ Liễu trông dịu dàng, khí chất cũng nhẹ nhàng và trong trẻo. Cô ta đeo một chiếc túi đeo vai, tay cầm vali màu xám bạc. Khi nhìn thấy họ, cô ta còn hơi ngượng ngùng, cúi người với họ một góc bốn mươi lăm độ, cử chỉ lịch sự và chu đáo.
Hàn Sóc liếc nhìn cô ta một cái, gật đầu đáp lại rồi đi vào nhà vệ sinh. Cho đến khi dáng người cao lớn của anh biến mất trong đám đông, Từ Tâm mới thu hồi tầm nhìn và chào cô ta: “Chào cô, tôi là Từ Tâm.”
“Tôi biết rồi, trước đây nhà tôi có chút việc, lại còn bận làm visa nên vẫn chưa thể đến công ty gặp anh chị, tôi xin lỗi.” Từ Liễu có lẽ cũng nghe Trương Mông nói về tính cách của Hàn Sóc nên không để t@m đến thái độ lạnh nhạt của anh.