Chương 66: Hàn Sóc vén đám người ra, một tay đón lấy cô từ tay Từ Liễu, bàn tay đưa lên trán cô thăm dò, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
*
Từ Tâm nghe nói những trợ lý mà Trương Mông thuê thường là người quen giới thiệu, đoán rằng cô ta và Trương Mông hẳn cũng quen biết nhau, nên cố gắng để giọng nói không quá xa cách: “Không sao đâu, thời gian này sẽ vất vả cho cô rồi.”
Nhiệm vụ ra nước ngoài lần này khá nặng nề, sau khi quay xong phần phim thì phải vội vàng đi phỏng vấn cho tuần lễ thời trang. Từ Liễu vốn không phải đi theo Hàn Sóc mà là phân công cho Chu Cận, nhưng vì trợ lý kia không kịp làm visa nên đành phải tạm thời hoán đổi.
Từ Tâm không phải người nhiều lời, hai người trò chuyện vài câu rồi đều im lặng. Từ Liễu đi ký gửi hành lý của mình, sau khi Hàn Sóc quay lại, ba người cũng chẳng nói được mấy câu, không khí thậm chí còn hơi lạnh nhạt. Cho đến khi có thông báo lên máy bay, Từ Tâm vừa định đưa tay, Từ Liễu đã nhanh chóng chìa tay về phía hành lý xách tay của Hàn Sóc.
“Để tôi làm cho.”
Từ Tâm dừng động tác của mình lại. Từ Liễu rõ ràng không nghĩ nhiều, khi đối diện với Hàn Sóc, cô ta còn hơi ngượng ngùng, nhưng thái độ vẫn rất tự nhiên: “Nghe anh Trương nói chân của Ethan không được tốt, những thứ nhỏ này tôi cầm cũng được.”
Cô ta gọi Hàn Sóc là Ethan, nghe có vẻ không thân thiết nhưng cũng không xa lạ.
Hàn Sóc nghe vậy tự đưa tay về phía vali, từ chối ngắn gọn: “Không cần.”
Đây là chi tiết đầu tiên mà Từ Tâm chú ý.
Chi tiết thứ hai xảy ra sau khi họ đến Ý. Họ đã đặt trước hai phòng, một phòng cho Hàn Sóc và Từ Tâm, một phòng cho Từ Liễu. Sau khi vào phòng, Từ Tâm vừa lấy túi thuốc và miếng dán thuốc ra khỏi vali thì chuông cửa reo. Hàn Sóc nằm trên giường không muốn động đậy, nên Từ Tâm đứng dậy ra mở cửa.
Từ Liễu đứng ở cửa, tay cầm một túi quà. Thấy Từ Tâm, Từ Liễu đưa túi quà cho cô: “Đây là những thứ tôi đã hỏi anh Trương và mua sẵn, trong này còn có vài gói thuốc, buổi tối có thể dùng nước nóng pha ra ngâm chân, nghe nói hiệu quả rất tốt… Tôi nghe nói các người mẫu hầu như đều có chấn thương ở chân nên đã chuẩn bị một số thứ.”
Giọng của Từ Liễu rất nhẹ nhàng.
Từ Tâm nhận lấy túi quà đó, mở ra nhìn một chút, bên trong đều là những thương hiệu thường dùng ở công ty họ: “Cô có tâm quá.”
Từ Liễu xua tay: “Không có gì đâu.” Cô ta hơi cúi đầu, dường như còn hơi ngượng ngùng, “Đây là lần đầu tiên tôi đi theo lịch trình, sợ có nhiều việc không chu đáo, nếu tôi làm điều gì chưa tốt, xin hãy nói với tôi nhé.”
Mặc dù tuổi của cô ta lớn hơn Từ Tâm, nhưng qua cách nói chuyện và cử chỉ lại tỏ ra còn ít trải đời hơn Từ Tâm, đồng thời thẳng thắn và chân thành. Từ Liễu nói xong liền quay về phòng mình, Từ Tâm đóng cửa lại, mang túi quà vào phòng.
Hàn Sóc ngẩng mắt nhìn, anh đã nghe thấy tất cả: “Thật sự coi anh là người què, cần phải ngâm trong thuốc mỗi ngày nữa.”
Từ Tâm nói: “Đúng là phải ngâm mỗi ngày, em sẽ giám sát anh mỗi tối.”
Nói xong câu đó, Từ Tâm nhìn những thứ trong túi quà, hơi lơ đãng.
Cô nhận ra Từ Liễu thật sự là một cô gái dịu dàng và tỉ mỉ, từ nhiều chi tiết Từ Tâm có thể nhận thấy suy nghĩ của đối phương có nhiều điểm không hẹn mà trùng với mình.
Nhưng nghĩ theo hướng tích cực, đây cũng là chuyện tốt, vẫn tốt hơn có một trợ lý hấp tấp cẩu thả. Thời gian này quá bận rộn, dù cô có tỉ mỉ đến đâu cũng khó tránh khỏi sai sót, có thêm một cô gái chu đáo bên cạnh, cô cũng an tâm hơn nhiều.
Tháng Bảy là thời điểm nóng nhất trong năm ở Ý, hễ người trong đoàn phim ra cảnh ngoài trời, ngay cả những người nước ngoài lạc quan nhất cũng phải nhăn mặt, đặc biệt là các thành viên của đội bối cảnh và đạo cụ. Họ hầu như đều có thân hình vạm vỡ, từ sáng đến tối khuân vác nâng nhấc, quần áo trên người chưa bao giờ khô ráo, hầu như đều bị thấm ướt mồ hôi.
Ngày đầu tiên quay cảnh ngoài trời, Từ Tâm cảm thấy trước mắt mình trắng xóa, mặt đất bốc hơi tạo thành nhiều lớp bóng mờ, nhiệt độ xung quanh cao đến mức khiến người ta choáng váng. Có lẽ do ánh nắng mặt trời quá mạnh, cô hơi khó chịu nhắm mắt lại, mồ hôi chảy dọc theo hàng mi rơi xuống, cô thở dài một hơi, khó khăn điều chỉnh hơi thở.
Bọn họ vẫn còn là may mắn, trong thời gian chuẩn bị đều ngồi trong xe van hoặc hoạt động trước xe van, ít ra còn có chút máy lạnh để hóng. Hàn Sóc nóng đến mức cả người ủ rũ, ngoài lúc quay phim, thời gian còn lại anh lười không nói một câu nào. Phần trên người anh mặc áo ngắn tay, nhưng phần dưới lại mặc một chiếc quần da, trong thời gian nghỉ ngơi cũng phải cẩn thận, không thể làm bẩn. Chiếc quần da này được đoàn phim mượn từ một người mua hàng thời trang, là kiểu dáng cổ điển của VG từ vài chục năm trước, giờ đây đã là món hàng có giá nhưng không có hàng để bán, ngay cả VG cũng chỉ có một chiếc, hiện đang được đặt trong bảo tàng sưu tập, không bao giờ cho mượn ra ngoài.
“Đứng qua đây một chút, muốn say nắng rồi đấy.” Hàn Sóc vừa dùng ống hút uống nước đá, vừa kéo Từ Tâm đang sắp xếp quần áo khác vào chỗ có bóng râm. Trán Từ Tâm đã lấm tấm mồ hôi, mặt đỏ bừng lên, nhưng môi lại tái nhợt, khiến Hàn Sóc nhíu chặt mày.
Từ Tâm nhích vào trong một chút, cúi đầu nhấp một ngụm nước mà Hàn Sóc đưa cho.
“Lát nữa nhờ chuyên viên trang điểm trang điểm lại cho anh.” Từ Tâm nhìn hai bên cánh mũi của anh, đã có phần tróc lớp trang điểm rồi, nhưng khi thấy chuyên viên trang điểm ở xa bận đến mức như muốn mọc thêm tám cánh tay, cô thầm thở dài, lấy hộp phấn của mình từ trong túi ra để trang điểm lại cho anh.
May mắn là tông da của họ không chênh lệch nhiều, Từ Tâm vừa cẩn thận phủ lại những chỗ bị mồ hôi làm nhòe đi vừa hỏi: “Từ Liễu đâu rồi?”
Cô sắp xếp được một nửa thì Từ Liễu đã không thấy đâu.
Hàn Sóc lười biếng nhắm mắt: “Không biết.”
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến, vừa dứt lời thì Từ Liễu đã quay lại, tay còn ôm một chiếc quạt gió lạnh cao nửa mét, có lẽ đã chạy rất xa, khi trở về toàn thân cô ta đều là mồ hôi, mặt cháy nắng còn đỏ hơn cả Từ Tâm.
“Tôi thấy xe của những diễn viên khác đều có nên đã đi hỏi nhân viên trường quay, mới biết là chúng ta chưa đi lấy, đã bị lấy hết rồi, tôi lại chạy sang bộ phận đạo cụ để lấy một cái.”
Từ Liễu c ắm vào ổ điện gần đó, để quạt thổi về phía Hàn Sóc, sau khi thêm nước mát, gió tự động làm lạnh, dưới cái nắng oi bức của mùa hè, dễ chịu đến mức người ta không thốt nên lời. Đôi mày của Hàn Sóc rõ ràng giãn ra, mặc dù anh không nói gì, nhưng sắc mặt đã tốt hơn nhiều so với lúc nãy.
Từ Tâm thấy Từ Liễu dùng tay lau mồ hôi, vội lấy khăn giấy từ trong túi đưa cho cô ta: “Vất vả cho cô rồi.”
“Không vất vả đâu.”
Từ Liễu biết ơn nhận lấy, quay đầu đi và từ từ lau.
Sau khi trang điểm xong cho Hàn Sóc, Từ Tâm lại dùng khăn giấy sạch từng chút một thấm lớp mồ hôi mỏng trên trán anh, nhưng Hàn Sóc vốn không phải thể chất dễ đổ mồ hôi, với chiếc quạt gió nhỏ này, mồ hôi của anh nhanh chóng ngừng lại. Anh nhắm mắt tựa vào lưng ghế da, dưới ánh nắng mặt trời, làn da anh trắng đến mức như phát sáng, trang điểm trên mặt là hệ màu sẫm, trông giống như một ma cà rồng điển trai trong phim châu Âu.
Từ Tâm vô tình ngẩng đầu lên khi đang thu dọn túi xách thì thấy Từ Liễu nghiêng đầu nhìn vào trong xe, cả người đều nhìn đến ngẩn ngơ.
Trong thoáng chốc, Từ Tâm cảm thấy cảm giác chóng mặt do ánh nắng mang lại càng nặng nề hơn.
Không lâu sau đến lượt Hàn Sóc diễn, anh mở mắt ra, trong khoảnh khắc đó ánh mắt vẫn còn ngơ ngác, nhưng nhanh chóng trở lại sáng suốt. Từ Tâm giúp anh mặc áo khoác phù hợp, đợi cô sắp xếp xong Hàn Sóc mới bước đi về phía đạo diễn.
Hai người phụ nữ cũng đi theo, đứng dưới bóng cây cách đó không xa để xem Hàn Sóc diễn. Lần này Hàn Sóc không qua được trong một lần, có lẽ vì mọi người đều nóng đến mức sắc mặt không được tốt, đạo diễn cũng nhận ra trạng thái của nam diễn viên chính không tốt, hô lên một tiếng “cut”.
Đạo diễn muốn nói chuyện với họ về cảnh quay, Hàn Sóc và Downey đều cởi áo khoác ra lần nữa, Downey vẫn đang than phiền, Từ Tâm tiến lên đón lấy áo khoác của anh ta, sau đó họ vây quanh đạo diễn để nghe chỉ đạo.
Từ Tâm biết đạo diễn Stephen mà bắt đầu nói về diễn xuất thì không thể kết thúc trong nửa giờ nên cô choàng áo khoác lên khuỷu tay, rồi lùi về bóng râm.
“Họ vất vả quá.” Từ Liễu cảm thán, lần đầu tiên thấy cảnh quay phim thực sự, trong mắt toàn là sự tò mò, dù mặt đầy mồ hôi cũng không thấy mệt.
Từ Tâm cũng hơi khâm phục năng lượng của cô ta, cô hơi khó chịu lắc lắc đầu, cảm thấy một cảm giác buồn nôn nhẹ trào lên trong dạ dày, nhưng cô không nói gì.
Sau hơn mười phút, bên đạo diễn vẫn chưa nói xong, Từ Tâm bị người phụ trách trang phục gọi lại, bảo cô đi lấy bộ quần áo tiếp theo mà Hàn Sóc sẽ dùng. Từ Tâm đáp lại, Từ Liễu nghe thấy liền lên tiếng: “Để tôi giúp cô lấy quần áo nhé?”
Từ Tâm gật đầu, giao áo khoác của Hàn Sóc cho cô ta rồi quay người đi về phía lều.
Lều để đạo cụ và trang phục không xa nơi quay phim, Từ Tâm và người phụ trách đến trước giá treo, đối phương tận tụy kiểm tra từng bộ theo biểu mẫu, hai người còn cùng nhau kiểm tra xem quần áo có vấn đề rõ ràng nào không.
Bên đạo diễn vừa kết thúc, bảo họ vào vị trí, làm lại một lần nữa.
Hàn Sóc nóng đến bực bội, vừa vặn mở chai nước, không quay đầu lại gọi: “Từ…”
Chữ “Tâm” của anh còn chưa kịp thốt ra, Từ Liễu đã chạy nhanh tới, khẽ gọi một tiếng: “Em đây!” rồi mở rộng áo khoác trong tay, chuẩn bị giúp anh mặc vào.
Đây vốn là thói quen lâu nay của Từ Tâm, bình thường mỗi khi Hàn Sóc mặc áo đều chỉ cần đưa tay ra sau, Từ Tâm sẽ căn đúng vị trí mà giúp anh khoác vào. Từ Liễu cũng học theo như thế.
Nhưng lần này, Hàn Sóc hơi khựng lại.
Anh không làm như mọi khi mà đưa tay ra sau, mà lại đưa bình nước cho Từ Liễu. Khi Từ Liễu đưa tay ra nhận lấy, Hàn Sóc khẽ móc ngón tay, nhận lấy áo khoác rồi tự mình mặc vào.
Từ Tâm đang đứng trước lều ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy cảnh Từ Liễu chạy nhanh đến.
“Circe?” Người phụ trách liếc nhìn bảng tên trước ngực Từ Tâm, không hiểu vì sao cô gái Trung Quốc này lại bỗng nhiên thất thần.
Từ Tâm quay đầu lại, người phụ trách lo lắng chỉ vào cô, hỏi: “Mặt cô trông không ổn lắm, có sao không?”
Từ Tâm mỉm cười đáp: “Không sao đâu ạ.”
Người đầu tiên nhận ra Từ Tâm có điều bất thường là Từ Liễu.
Khi Từ Tâm xách giá đỡ máy quay đi đến, Từ Liễu quay lại định giúp một tay, vừa nhìn thấy sắc mặt cô liền hoảng hốt: “Từ Tâm, môi cô trắng bệch rồi, cô không sao chứ?”
Từ Tâm bị nắng chiếu đến choáng váng đầu óc, cảm giác buồn nôn càng lúc càng rõ rệt.
“Không sao đâu…”
Cô vừa dứt lời, bàn tay của Từ Liễu đã đưa lên. Bàn tay của cô gái ấy mảnh mai, mát lạnh, khi chạm vào da khiến Từ Tâm rùng mình dễ chịu cả người.
“Còn nói không sao? Cô đang sốt đó hả?!”
Tiếng kêu kinh hãi của Từ Liễu lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Không xa có tiếng đạo diễn hô “cut”, cảnh quay vừa rồi một lần là đạt, đạo diễn tỏ ra rất hài lòng.
Từ Tâm muốn bảo Từ Liễu nói nhỏ một chút, nhưng tiếc là người đàn ông ở gần đó đã nghe thấy động tĩnh, rất nhanh liền quay đầu nhìn sang. Anh cao hơn hẳn đám đông, cho nên dù trước mắt Từ Tâm đang quay cuồng choáng váng, cô vẫn thấy rõ sắc mặt anh khẽ thay đổi, áo khoác còn chưa kịp cởi đã sải bước chạy tới.
Hàn Sóc vén đám người ra, một tay đón lấy cô từ tay Từ Liễu, bàn tay đưa lên trán cô thăm dò, sắc mặt anh lập tức trầm xuống.
Từ Tâm rúc trong lòng anh, ngửi thấy mùi da trên áo khoác của anh, cảm giác đau đầu càng dữ dội hơn. Cô cố gắng muốn đứng vững, tay chạm vào ngực anh thì lại sờ phải một bàn tay đầy mồ hôi, có của cô, nhưng phần nhiều là của anh, thấm ướt cả áo thun bên trong.
“Đừng động đậy.” Hàn Sóc nhanh chóng bế cô lên. Vì anh mặc áo khoác da và quần da, mồ hôi rịn ra qua lớp kem nền, dưới ánh nắng chiếu rọi, lấp lánh như có ánh sáng.
Thấy vậy, Từ Liễu vội vàng nói: “Ethan, anh đừng lo! Em sẽ nhờ mấy đồng nghiệp đưa bọn mình về ngay!”
Từ Tâm vừa định lên tiếng phụ hoạ, Hàn Sóc đã không ngoảnh đầu lại, bế cô sải bước về phía xe đang đậu.
Từ Liễu thấy vậy cũng ngẩn người, nhưng cô ta phản ứng rất nhanh, nhặt đồ bị rơi dưới đất rồi vội vàng chạy đến chào hỏi phía tổ quay, sau đó theo Hàn Sóc lên xe.
Về đến khách sạn, Hàn Sóc đặt cô xuống giường, Từ Liễu đi lấy nhiệt kế đo cho Từ Tâm, sốt tới ba mươi tám độ chín.
“Sốt cao đấy, có cần đến bệnh viện không?”