Chương 72: “Anh có lẽ, hiểu em còn rõ hơn em tưởng.”
*
Từ Tâm chỉ mỉm cười, không đáp lại.
Bây giờ trong bụng đã có một nhóc con ma vương, thì đại ma vương làm sao có thể để cô rời đi?
Thực ra Từ Tâm cũng không nỡ.
Trong vô vàn suy tư của Từ Tâm, tuần lễ thời trang cuối cùng cũng đến ngày cuối.
Chu Cận và những người khác, do số buổi phỏng vấn đậu không giống nhau, sau khi hoàn thành buổi trình diễn cuối cùng của họ đã về nước trước để chuẩn bị công việc mới. Chỉ có ba người Từ Tâm, Trương Mông và Cố Khâu Trạch vẫn đi theo Hàn Sóc, không bỏ sót một buổi diễn nào.
Đêm cuối cùng có bữa tiệc mừng do VG tổ chức, bà Micarelli thông qua Hàn Sóc gửi lời mời đến Từ Tâm, nhưng lúc này triệu chứng thai nghén của Từ Tâm ngày càng rõ rệt, không muốn họ nhận ra điều gì bất thường nên đã từ chối khéo.
Hàn Sóc không quá để tâm, cô không muốn đi thì thôi, chỉ là trước lúc chia tay Hàn Sóc bảo cô đợi anh về ở khách sạn, đừng ngủ trước.
Từ Tâm đồng ý, cô biết Hàn Sóc có chuyện muốn nói với cô, và cô cũng vậy.
Đêm Paris, bầu trời trong vắt, ánh trăng lặng lẽ treo cao trên không trung, nhìn rõ mồn một. Từ Tâm nhìn ra ngoài qua cửa sổ kính lớn của khách sạn, lòng tràn đầy thanh thản.
Mười một giờ rưỡi, Hàn Sóc trở về.
Khi Hàn Sóc bước vào, Từ Tâm đang đứng lặng lẽ bên cửa sổ, gương mặt nghiêng được ánh trăng chiếu rọi trắng mịn và dịu dàng. Cô mặc váy ngủ lụa màu trắng, dưới ánh đèn lấp lánh một lớp ánh sáng mềm mại, cánh tay trắng như sữa và đôi chân nhỏ nhắn lộ ra trong không khí, dường như mọi màu sắc trên người cô đều trở nên mảnh mai và mềm mại.
Hàn Sóc đóng cửa lại rồi lặng lẽ bước đến gần, lúc này Từ Tâm quay đầu lại, vừa hay rơi vào vòng tay anh.
Hàn Sóc ôm cô từ phía trước, hai người quay lại giường, cảm xúc nóng bỏng của anh đêm nay dường như đã bị cô làm dịu đi từng chút một, nhưng do có tâm sự nên trong nụ hôn của anh vẫn lộ ra một chút gấp gáp. Khi hôn đến sau tai cô, lực đạo không kìm được trở nên mạnh hơn, rất nhanh đã để lại một dấu vết rõ ràng trên làn da.
Từ Tâm ôm lấy đầu anh, cảm nhận được cảm xúc khó kiềm chế của anh. Tay anh theo thói quen đặt trên bụng dưới của cô, nhẹ nhàng vuốt v3, mang theo sự dịu dàng và cả h@m muốn, rất nhanh đã khiến nơi đó trở nên hơi nóng.
“Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Anh có chuyện muốn nói với em.”
Hai người gần như cùng lúc nói ra câu này.
Cùng một tình huống, hai người nhìn nhau và cùng cười.
Hàn Sóc khàn giọng nói với cô: “Em nói trước đi.”
Từ Tâm cảm thấy tim đập hơi nhanh.
Anh sẽ sững sờ, hay sẽ vui mừng khôn xiết? Hay là, anh sẽ ôm cô thật chặt vào lòng và bật cười thành tiếng.
Cô đã tưởng tượng hết, nhưng phát hiện ra không thể tưởng tượng được.
Ánh trăng rải trên người cô, mang đến cho cô thêm nhiều dũng khí.
Cô dịu dàng nhìn vào đôi mắt anh, Hàn Sóc cảm thấy bản thân như sắp bị ánh mắt đó hút vào. Ngay lúc này, Từ Tâm siết chặt đôi tay đang ôm cổ anh, khẽ nói bên tai anh: “Em có thai rồi.”
Không khí tĩnh lặng, ngay cả tiếng mạch máu đập cũng như đã ngừng lại trong khoảnh khắc đó.
Nhưng khóe mắt Hàn Sóc bỗng giật giật.
“Em nói gì cơ?” Giọng Hàn Sóc dường như còn khàn hơn lúc nãy.
Phản ứng như vậy của anh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Từ Tâm, cô khẽ nhíu mày, rời xa anh một chút, rồi lặp lại một lần nữa: “Em có thai rồi.”
Nói xong, cô quan sát sắc mặt của anh.
Thật sự không phải ảo giác.
Trong tích tắc, người đàn ông lộ ra vẻ mặt gần như nghiến răng nghiến lợi, gân xanh bên thái dương bỗng nhiên giật liên hồi. Theo tiếng nói của cô vừa dứt, hai tay anh như muốn siết chặt lại trong một khoảnh khắc, nhưng nghĩ đến điều cô vừa nói, đột nhiên dừng lại.
Giây tiếp theo Hàn Sóc ôm cô vào lòng, vòng tay vừa khéo giữ một sức lực hết sức cẩn thận. Từ Tâm tựa vào ngực anh, không nhìn rõ biểu cảm của anh. Giữa màn đêm yên tĩnh, cô nghe thấy người phía trên đầu mình khẽ chửi hai chữ —
“Mẹ kiếp…”
Trong giọng nói chẳng hề có chút vui mừng nào.
Bầu không khí lãng mạn lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Từ Tâm: “…”
Cô đẩy anh ra, dưới ánh trăng, đôi mắt vốn luôn dịu dàng trở nên lạnh lẽo.
Trương Mông không hiểu hai vợ chồng công ty họ lại đang làm trò quỷ gì lắm, lúc lên máy bay một người đi trước, một người đi sau, từ lúc ở khách sạn đến sân bay không ai nói với ai một câu, thậm chí không có lấy một ánh mắt chạm nhau.
Cho đến khi lên máy bay, Trương Mông liều mạng, mặc kệ khuôn mặt đen như đáy nồi của Hàn Sóc mà vẫn cố ý đến gần anh, khẽ hỏi: “Sếp lại làm gì vậy? Sao sắc mặt Từ Tâm lạnh lẽo thế?”
Hàn Sóc lạnh lùng liếc anh ta một cái, giọng điệu cực kỳ bực bội: “Không muốn làm nữa thì nói thẳng, tối nay nghỉ việc, sáng mai cút đi làm cho mấy tờ báo lá cải đi.”
Trương Mông: “…”
Khi xuống máy bay họ đi lấy hành lý, Từ Tâm đứng bên cạnh định cúi người lấy thì từ phía sau có một bàn tay lớn đưa ra, cướp lấy hành lý trước cô.
Từ Tâm liếc nhìn anh, người sau mặt lạnh tanh, đi về phía trước, chỉ để lại cho cô một bóng lưng.
“Em chọc sếp giận đúng không?” Trương Mông lúc này không biết từ đâu xuất hiện, anh ta vừa tận mắt chứng kiến hành động của Hàn Sóc, với vẻ mặt kinh ngạc “không phải vậy chứ” hỏi Từ Tâm.
Giây tiếp theo, Từ Tâm thu hồi ánh mắt, để lại cho Trương Mông một câu “Em thấy anh thật sự muốn đi làm cho mấy tờ báo lá cải rồi đấy”, sau đó bước đi.
Trương Mông trong lòng có cả đàn ngựa phi ngang, nghĩ bụng đôi này ngay cả lúc cãi nhau cũng duy trì sự ăn ý ở mức độ cao, đúng là quái đản.
Cố Khâu Trạch đứng bên cạnh, trong lòng chế giễu Trương Mông không có ánh mắt, anh ta ung dung đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Sau khi về đến biệt thự, hai người im lặng trước sau vào phòng. Hàn Sóc để hai vali xuống, Từ Tâm đi vào nhà vệ sinh trước, khi cô ra thì thấy Hàn Sóc lấy chìa khóa xe từ trên bàn rồi đi đến trước mặt cô, cúi đâu nói: “Đi thôi.”
Đây là câu đầu tiên Hàn Sóc nói với cô sau khi họ “chiến tranh lạnh”.
Từ Tâm cảm thấy người đàn ông này thực sự đã bị cô chiều hư, sau chuyện đó không một lời giải thích, chỉ bày ra một khuôn mặt lạnh lùng, không biết anh đang cố chấp với ai nữa. Cô không nói chuyện với anh, anh cũng không chủ động tìm cô.
Từ Tâm không để ý đến anh, ngồi trên giường không nhúc nhích.
Hàn Sóc nhướng mày, khẽ “chậc” một tiếng, dường như anh liếc cô một cái, rồi cầm chìa khóa xe quay người bắt đầu tìm đồ. Từ Tâm thấy anh như ruồi không đầu, tìm kiếm lung tung một hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng nói: “Thẻ bảo hiểm y tế ở sau ti vi.”
Hàn Sóc dừng lại, thuận lợi tìm thấy một ví đựng thẻ ở sau ti vi, anh lật qua lật lại, anh rút ra thẻ bảo hiểm y tế của Từ Tâm.
Từ Tâm đứng dậy, đi xuống lầu trước mặt anh.
Hai người không nói một lời đến bệnh viện, lấy số, đến khoa sản. Khi gọi số, Hàn Sóc theo phản xạ đứng dậy, Từ Tâm không thèm nhếch mày mà ném cho anh một câu “ngồi xuống”, rồi tự mình vào phòng khám.
Hàn Sóc ngồi xuống lại, dưới ánh mắt tò mò của những người xung quanh, anh gãi gãi đầu, muốn hút thuốc nhưng nghĩ đến đây là đâu lại đành bỏ ý định, ngoan ngoãn ngồi trên ghế khoanh tay chờ đợi.
Từ Tâm làm theo đề nghị của bác sĩ, đi xét nghiệm máu HCG và siêu âm B, khi có kết quả, bác sĩ gọi tên Từ Tâm.
Như Từ Tâm dự đoán, thai đã được hơn năm mươi ngày, tính kỹ lại là vào lần anh tặng cô hoa baby trắng, may mà cô vốn có nền tảng sức khỏe tốt nên dù giai đoạn đầu thai kỳ vẫn liên tục di chuyển, ảnh hưởng đến đứa bé cũng không lớn, phôi thai phát triển rất khỏe mạnh.
Khi rời khỏi bệnh viện, Từ Tâm cảm nhận ánh nắng trên đỉnh đầu, trong lòng cuối cùng cũng hơi nguôi ngoai phần nào.
Ngược lại, từ đầu đến cuối Hàn Sóc lại như đang mang tâm sự, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, anh nắm lấy tay cô.
“Đi với anh đến một nơi.”
Có lẽ vì từ lúc hạ cánh đến giờ vẫn chưa kịp uống ngụm nước nào, giọng Hàn Sóc trở nên khàn đặc. Nói xong, anh nhíu mày ho khẽ một tiếng rồi kéo cô lên xe.
Trên đường đi, Hàn Sóc lái xe rất chậm, dường như đang trầm tư suy nghĩ, suốt dọc đường không biểu lộ cảm xúc gì, cũng không mở lời thêm lần nào. Từ Tâm nhìn ra ngoài cửa xe, cho đến khi đến nơi, trong mắt cô mới thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Nghĩa trang Trường An Viên ở Hải Điến.
Hàn Sóc đỗ xe xong, Từ Tâm mở cửa bước xuống, trong lòng dâng lên một dự cảm mơ hồ.
Hàn Sóc vòng qua xe, anh đi đến bên cô, nắm lấy tay cô thật chặt rồi kéo cô bước vào trong.
Nghĩa trang Trường An Viên có phong cảnh rất đẹp, nhìn ra xa là những dãy núi hùng vĩ trập trùng, gần bên là hồ nước trong xanh tĩnh lặng như tranh vẽ, không gian trang nghiêm và thanh tĩnh khiến người ta không khỏi sinh lòng kính ngưỡng.
Hàn Sóc không giải thích gì, im lặng kéo cô đi qua từng bãi cỏ xanh, cuối cùng dừng lại trước một mảnh cỏ.
Trên bia mộ đen bóng, một người phụ nữ xinh đẹp rạng rỡ mỉm cười trong bức ảnh, bên khóe môi có một lúm đồng tiền nhỏ.
“Có phải rất giống không?”
Hàn Sóc nhìn chằm chằm vào tấm ảnh, bỗng lên tiếng.
Từ Tâm im lặng một lúc, rồi mới dời mắt khỏi bức ảnh, quay sang nhìn anh: “Ừ.”
Anh đúng là giống mẹ nhiều hơn. Dù là đôi mắt đa tình và hàng chân mày hơi nhướng khi cười, sống mũi cao thẳng, hay những đường nét khuôn mặt trông có phần lạnh lùng khi không biểu cảm, tất cả đều rất giống.
Lúc này Từ Tâm mới thật sự hiểu ra, vì sao bố của Hàn Sóc lại tránh mặt anh, vì sao khi bà Micarelli nhìn anh, ánh mắt luôn thấp thoáng một vẻ dịu dàng tinh tế khó nhận ra.
Nhìn anh, cứ như đang nhìn lại người thương đã khuất. Sự hiện diện của anh vừa đẹp đẽ, lại vừa tàn nhẫn.
Có lẽ chính vì sớm đã hiểu điều đó nên anh mới dần quen, cũng chẳng còn vì thế mà buồn lòng hay tổn thương nữa.
Từ Tâm khẽ bước đến, nắm lấy tay anh, tựa đầu vào cánh tay anh.
“Từ Tâm.”
“Vâng?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Gió khẽ thổi qua, mang theo giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông vang lên từ đỉnh đầu.
Từ Tâm ngẩng đầu lên, anh cảm nhận được ánh mắt của cô. Anh cúi xuống nhìn cô, ánh mắt họ chạm nhau, vẻ mặt bình thản như thể đang nói đến một chuyện hết sức bình thường, cũng là một chuyện đương nhiên.
“Anh đã suy nghĩ rất lâu rồi. Sau khi Rousteing tìm em, anh đã nghiêm túc cân nhắc. Thật ra mà nói, anh không muốn em đi. Anh là kiểu người rất ích kỷ, cái gì thích rồi thì sẽ tìm mọi cách để có được, mà một khi có được rồi thì chỉ mong giấu mãi bên mình, lúc nào cũng nhìn thấy mới yên tâm. Nhưng hôm đó, khi anh thấy vẻ mặt của em lúc nói chuyện với Rousteing, anh bỗng cảm thấy dù em có đi, thì giữa chúng ta cũng sẽ không có gì thay đổi cả.”
Từ Tâm còn chẳng nhớ rõ lúc nói chuyện với Rousteing, cô đã có biểu cảm gì.
Nhưng Hàn Sóc lại nhìn rất rõ ràng.
Người con gái của anh, ánh mắt khao khát, rung động đã lặng lẽ len vào đáy mắt anh, không một tiếng động.
Anh chăm chú nhìn cô, người đang hơi ngẩn ngơ rồi khẽ nói: “Anh có lẽ, hiểu em còn rõ hơn em tưởng.”
Về sau, rất nhiều năm trôi qua, Từ Tâm vẫn có thể nhớ lại cảnh tượng hôm nay một cách rõ ràng.