Chương 73: Ngoài sự tò mò và hứng thú, đôi khi Hàn Sóc còn tỏ ra vô cùng cẩn thận và dè dặt. Có lúc, Từ Tâm lại cảm thấy dáng vẻ ấy của anh thật sự rất đáng yêu.
*
Làn gió dịu dàng của mùa hè, những cây tùng trên núi xanh phía sau lưng người đàn ông, từng tấc trên gương mặt anh dường như đều gần trong tầm với, cùng với ánh mắt trầm tĩnh mà thanh thản của anh, tất cả đều quấn chặt lấy giác quan của cô, khiến mỗi tế bào trong cơ thể cô đều co lại. Cảm giác đó truyền qua mạch máu đến trái tim, Từ Tâm cảm nhận được một nỗi đau âm ỉ dần xiết chặt từ sâu thẳm trái tim mình, cùng với đó là một cảm giác bình yên vững chắc.
Người đàn ông này, dù không có chung dòng máu với cô, nhưng lại thấu hiểu cô hơn bất kỳ ai trên đời.
Cũng gần gũi và thân thiết với cô hơn bất kỳ ai.
Họ đã không thể tách rời, gắn bó chặt chẽ với nhau.
Dù khoảng cách có xa đến đâu, họ vẫn luôn bên nhau.
Người đàn ông nói xong, từ từ đặt tay lên bụng dưới của cô, mới hơn hai tháng, bụng thậm chí chưa có chút phồng lên. Tay anh áp lên bụng phẳng, lộ ra vẻ mặt không hài lòng như khi mới nghe tin này: “Ban đầu anh định thế, nhưng nhóc con này, đến thật không đúng lúc.”
Từ Tâm bật cười, khi mở miệng cô phát hiện giọng mình còn khàn hơn cả anh: “Thì có thể trách ai được chứ?”
Hàn Sóc giận dỗi liếc cô một cái.
Anh đột nhiên xoay người lại, hai tay ôm eo cô kéo vào lòng mình.
“Mang thai sẽ rất vất vả, em có thể tự chăm sóc bản thân cho tốt không?”
Anh cúi người, tì trán mình lên trán cô, khẽ hỏi.
Từ Tâm ôm lấy anh: “Em lại lo khi không có em ở bên, các anh sẽ không chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Vậy em có muốn cân nhắc lại không?”
Nói xong, cả hai đều cười, những giây phút tình tứ như thế này thật hiếm hoi và mới mẻ.
Khi Từ Tâm ngước mắt nhìn anh, cô cảm thấy ngón tay anh lau lên khóe mắt mình, chỉ lúc này cô mới nhận ra bản thân đã không kìm được mà ướt mi.
Không phải vì buồn, cũng không phải vì không nỡ, mà là khóc vì hạnh phúc.
“Người ta nói khi mang thai sẽ dễ khóc hơn trước là thật.” Anh dùng ngón cái lau qua khóe mắt cô, ánh mắt mang theo nụ cười, nhưng lại nghiêm túc gấp nhiều lần so với lúc trước, ánh nhìn trong trẻo mà dịu dàng, “Anh đùa thôi. Em cứ đi đi.”
Nếu cô muốn bay cao hơn, anh tự nhận không thể trói buộc cô lại được.
Dù sao họ còn trẻ, chỉ hai năm thôi, cô sẽ trở về bên anh, họ còn cả một đời dài để sống bên nhau, chỉ cần nghĩ như vậy, dù không tình nguyện đến mấy cũng có thể buông bỏ.
“Ngày mai em gọi về nhà một cuộc, bảo gửi sổ hộ khẩu lên đây rồi mình đi đăng ký kết hôn.” Hàn Sóc chậm rãi nói từng câu một, đến đoạn sau, giọng anh thậm chí không để lại chút không gian nào để thương lượng: “Anh chỉ cho em hai năm, nếu trong hai năm mà không tích đủ tín chỉ, không tốt nghiệp được, thì quay về làm nhà thiết kế duy nhất trong công ty chúng ta chưa tốt nghiệp đại học.”
Từ Tâm bật cười, một lúc sau thì ôm lấy anh, khẽ khàng gật đầu trong vòng tay anh.
“Vâng.”
Cô khép mắt lại, trước mắt hiện lên một ngày nào đó, cô mặc đồng phục học sinh ngồi trong lớp học, mở một quyển sách mà cậu thiếu niên thích đọc, rồi ánh mắt cô bị một câu trong sách ấy cuốn hút thật sâu:
—— Về sau tôi cũng sẽ thích rất nhiều người khác nhau, chính vì còn sống nên mới có thể như thế.
Rồi cô cứ thế bước tiếp mãi.
Trong mông lung và bất lực, cô cứ thế bước về phía trước, tìm kiếm không ngừng, không mục đích, cũng chẳng biết rốt cuộc mình đang truy cầu điều gì.
Mãi cho đến khi gặp được anh, cô mới hiểu ý nghĩa của câu nói ấy.
Nhưng giờ đây, cô lại càng hiểu rõ một điều hơn.
Cho dù về sau cô sống thế nào, là hân hoan hay đau buồn, là kiên định hay hoang mang, thì trong quãng đời còn lại, cô cũng sẽ không thích thêm ai nữa, càng không thể yêu thêm ai nữa.
Cô đã sớm bị anh mê hoặc đến mức không thể thoát ra.
Anh là phương thuốc tốt nhất mà ông trời ban cho cô, chữa lành mọi tổn thương cô từng mang từ thuở thiếu thời, cũng là món quà quý giá nhất mà ông trời dành tặng, khiến cô trở nên can đảm, dịu dàng mà vững vàng. Anh là điểm cuối cùng của tất cả mọi con đường cô đi. Chỉ cần anh còn ở đó, cô sẽ không bao giờ lạc lối. Anh là minh chứng cho sự tồn tại của cô trên cõi đời này.
Cả đời này, chỉ có một người mà thôi.
Hai người đã quyết định xong, vậy nên mọi công việc chuẩn bị tiếp theo đều phải được đưa lên lịch trình. Tất cả thủ tục hoàn tất nhanh nhất cũng mất hai tháng, Từ Tâm liền định trước tiên sẽ hồi âm cho Rousteing. Cô cẩn thận viết xong email, rồi kiểm tra lại từ đầu đến cuối một lượt, xác nhận không có gì sai sót mới gửi đi. Sau đó cô tắt máy tính, quay người trở lại bên cạnh Hàn Sóc.
Sau Tuần lễ Thời trang, ngày càng nhiều lời mời công việc được gửi đến hòm thư của Hàn Sóc. Từ Tâm thấy anh đang cau mày, trước tiên liền gạt hết tất cả những lời mời liên quan đến phim ảnh.
Anh vừa lướt vừa hỏi cô: “Xong hết rồi?”
Từ Tâm gật đầu.
Hàn Sóc vừa trả lời xong email cuối cùng thì tắt điện thoại, quay người lại hôn cô. Đợi đến khi cả hai đều hơi thở dồn dập, anh mới buông ra, kề môi cô hỏi: “Là anh gọi cho bố em hay em tự gọi?”
Từ Tâm suy nghĩ một chút rồi đáp: “Để em gọi đi.”
Hàn Sóc gật đầu, cầm quần áo thay ra đi vào phòng tắm, nhường lại không gian cho cô.
Từ Tâm cầm điện thoại, bước ra ban công gọi cho bố mình.
Từ lần gặp cuối cùng đến giờ, Chu Lam Ngọc chưa từng liên lạc lại với cô, có lẽ vì đã hoàn toàn thất vọng.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, nghe giọng nói thì Từ Tâm đoán ông vẫn đang trong buổi tiệc xã giao. Tiếng người phía sau dần nhạt đi, ông hình như đã ra khỏi phòng riêng, tìm đến một nơi yên tĩnh hơn.
Từ Tâm bình tĩnh lại, chậm rãi kể với bố chuyện cô sắp ra nước ngoài.
Từ Châu Bình vẫn luôn im lặng lắng nghe.
Khi nhắc đến chuyện kết hôn, ông lại càng trầm mặc hơn.
Từ Tâm nói xong thì dừng lại, đầu dây bên kia, Từ Châu Bình mới trầm giọng đáp một tiếng: “Ừ.”
Đối phương cúp máy. Dưới ánh trăng, Từ Tâm nhìn màn hình điện thoại dần tối đi, đứng yên một lúc rồi mới quay về phòng.
Hai ngày sau, sổ hộ khẩu của cô được gửi từ nhà đến, một quyển riêng biệt, trang đầu tiên là tên cô.
Từ Tâm hiếm khi có cảm giác như thể “ra đi tay trắng” như thế.
Hàn Sóc nhìn thấy nhưng không nói gì, hôm đó hai người thay quần áo chỉnh tề rồi cùng nhau đến cục dân chính.
Không ai trong studio hay biết chuyện, chỉ có Bé Sữa tiễn họ ra cửa.
Hôm đó là ngày 1 tháng 11, là một ngày bình thường như bao ngày khác.
Hai người điền đơn, chụp hình, mọi thứ đều diễn ra đâu vào đấy.
Trong lúc chờ chụp ảnh, xung quanh có rất nhiều người lén nhìn họ, bởi vì Hàn Sóc quá nổi bật. Dù hôm nay cô đã đội mũ và đeo khẩu trang cho anh, nhưng chiều cao cùng khí chất của anh vẫn hoàn toàn khác biệt so với những người xung quanh.
“Nhìn gì vậy?”
Anh vừa nghịch điện thoại vừa hỏi, đầu cũng không thèm ngẩng lên.
Từ Tâm không rời mắt khỏi anh, nghe vậy liền đáp: “Nhìn anh đẹp trai.”
Hàn Sóc khẽ cười, lộ vẻ mặt “em đang nói nhảm gì thế”, mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, ngón tay không ngừng gõ phím.
Từ Tâm nhìn anh như vậy, cảm thấy rất an tâm.
Cô thích anh hiện tại như thế này. Lúc mới quen anh, dù xung quanh có nhiều người vây quanh, trông anh vẫn như cô độc một mình. Nhưng giờ đây, vẻ đơn độc trên người anh đã nhạt dần, dù anh hoàn toàn không hòa nhập với xung quanh nhưng không còn khiến người khác cảm thấy bất an nữa. Anh đang trưởng thành với tốc độ có thể nhìn thấy được, trở nên chín chắn hơn và quyến rũ hơn, làm bất cứ việc gì cũng khiến người ta cảm nhận được sự ổn định rõ ràng.
Khi ra khỏi cục dân chính, Hàn Sóc đi lấy xe, Từ Tâm cầm giấy đăng ký kết hôn của hai người, nghĩ một lúc rồi dùng điện thoại chụp một tấm ảnh.
Họ không có lễ cưới, cũng không có người làm chứng, lưu lại kỷ niệm cũng tốt.
Rousteing nhanh chóng hồi đáp, bày tỏ lời chúc mừng chân thành về việc Từ Tâm mang thai và cũng gửi ngay thư giới thiệu đến hộp thư của người phụ trách trường học. Người phụ trách đã liên lạc với cô, Từ Tâm hôm đó đã đặc biệt đến trường nhận một xấp tài liệu, sau đó suy nghĩ một chút, cô quay lại ký túc xá một lần.
Hôm nay là Chủ nhật, các bạn cùng phòng đều có mặt.
Cố Văn vốn đang nằm trên giường, nghe tiếng mở cửa, vừa lẩm bẩm “ai thế, sao không gõ cửa”, vừa ngồi dậy nhìn xuống, lập tức “a” lên một tiếng.
Rồi cả ký túc xá đều thức giấc.
Văn Thanh Thanh nhìn có vẻ ngượng ngùng, Cố Văn không nhận ra, cô ấy trèo xuống giường và ôm chầm lấy Từ Tâm, vừa kêu lên lộn xộn: “Cậu bận rộn vậy mà vẫn nhớ đến tụi mình à?”
Học kỳ này sau khi khai giảng, Từ Tâm đã đăng ký suất thực tập ngoại khóa, cho đến nay vẫn chưa đến trường, trường đại học A là trường hàng đầu về ngành thời trang trong nước nên luôn khoan dung và ủng hộ điều này. Từ Tâm mỉm cười, Cố Văn nhìn cô, bỗng nhiên cảm thán: “Sao mình thấy sau một kỳ nghỉ cậu thay đổi nhiều vậy.”
Từ Tâm hỏi: “Có sao?”
Cố Văn gật đầu nghiêm túc: “Có chứ!”
Rõ ràng cô dịu dàng hơn trước, trước đây là kiểu dịu dàng có khoảng cách, còn bây giờ mềm mại và tươi sáng hơn, đôi mắt toát lên vẻ tự tin, dường như trở nên xinh đẹp hơn trước kia.
Từ Tâm kể với họ về việc cô chuẩn bị đi du học nước ngoài, còn chuyện kết hôn và mang thai thì không nói.
Nhưng điều này đã đủ khiến họ ngạc nhiên một hồi.
“Đột ngột vậy sao?!”
Cố Văn hơi ngạc nhiên, cũng hơi không nỡ.
“Sớm nhất là tháng 12 đã đi rồi.”
Từ Tâm luôn cảm thấy những ngày đi học như chuyện kiếp trước, cô cảm thấy năm nay mình bận rộn nhưng rất sung túc, không biết từ lúc nào đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, cũng làm nhiều việc trước đây chưa từng nghĩ tới.
Mọi người đều đang trưởng thành, cô cũng vậy, dường như theo sát bước chân người ấy khiến cô tràn đầy năng lượng, bất giác đã vượt lên trước nhiều người.
Lúc chia tay, Cố Văn nói khi cô sắp rời đi, họ sẽ cùng ăn một bữa, coi như tiễn cô, Từ Tâm gật đầu nói “được”.
Khi Từ Tâm ra cổng trường, Cố Khâu Trạch đã đợi sẵn. Từ khi trở về nước, bất cứ khi nào cô hành động một mình, Hàn Sóc đều cử cho cô một tài xế, mọi người trong công ty đều bận, chỉ có Cố Khâu Trạch trông có vẻ rảnh nhất, nên anh ta cũng miễn cưỡng đảm nhận trọng trách này.
Hàn Sóc không nói với người trong công ty về việc Từ Tâm mang thai, mà chính Cố Khâu Trạch tự nhận ra.
Từ Tâm luôn khâm phục sự nhạy bén của anh ta.
Gần cuối năm, tất cả người mẫu trong công ty đều bắt đầu bận rộn, ngoài các buổi chụp hình cho tạp chí, cũng có nhiều thương hiệu lần lượt gửi thiệp mời dự tiệc cuối năm. Những email này trước đây hầu như đều do Hàn Sóc và Trương Mông tự trả lời, giờ đây công ty đã bố trí một người quản lý chuyên nghiệp cho mỗi người mẫu nên họ cũng được giải phóng, bắt đầu chuẩn bị cho tuần lễ thời trang Thu Đông vào tháng Ba năm sau.
Gần đây Từ Tâm nhận thấy Hàn Sóc dành nhiều thời gian ở nhà hơn, chỉ cần không có công việc chụp hình, anh đều mang việc về nhà làm. Tuần lễ thời trang Thu Đông năm sau, anh đã nhận được không ít thiệp mời từ các thương hiệu, cần phải sắp xếp và trả lời từng cái một theo thời gian. Anh không có người quản lý, khi có việc đều mang theo trợ lý của công ty. Từ Tâm quyết định sau khi đi nước ngoài, họ không còn hình bóng không rời như trước nữa, bắt đầu âm thầm thích nghi với cuộc sống không có đối phương bên cạnh.
Đến cuối tháng 11, tình trạng thai nghén của Từ Tâm bắt đầu trở nên nghiêm trọng hơn, thời gian đó, các triệu chứng nôn mửa và mệt mỏi của cô đã khiến ngay cả Chu Cận, người chậm hiểu nhất công ty, cũng cảm thấy có điều không ổn, cuối cùng một buổi sáng anh ta không nhịn được nữa mà đã hỏi: “Từ Tâm, em… đang mang thai hả?”
Hàn Sóc ngước mắt nhìn anh ta một cái, tay không ngừng vỗ nhẹ lưng Từ Tâm.
Cố Khâu Trạch “chậc” một tiếng: “Có lẽ cả thế giới chỉ có mình cậu là không biết thôi.”
Mọi người xung quanh đều không kìm được mà gật đầu đồng tình.
“Vãi chưởng?!!!!” Chu Cận phun cả cháo trong miệng vào bát, hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt chán ghét của Trương Mông ngồi bên cạnh, sắc mặt thì tái mét: “Chuyện gì vậy trời? Tôi sắp làm bố nuôi á? Vãi, không ai thông báo cho tôi gì hết? Là sao đây? Mẹ đơn thân mang thai bỏ trốn à?”
Từ Tâm còn chưa kịp trả lời thì Hàn Sóc đã mặt đen như mực, lạnh giọng nói: “Chúng tôi mẹ nó là mang thai hợp pháp, rõ chưa?”
Chu Cận cảm thấy thế giới này quá sức kỳ ảo. Ngày nào cũng ở chung một mái nhà, sáng tối đều gặp nhau, vậy mà người ta đã đăng ký kết hôn, còn mang thai rồi, còn anh ta thì chẳng hay biết gì.
“Niềm tin giữa người với người để đâu rồi hả trời?”
Từ Tâm mỉm cười súc miệng. Có những người bạn “lầy lội” thế này ở bên, dù có khó chịu thế nào cũng dường như trở nên dễ chịu hơn đôi chút.
Dạo gần đây, tuy không ai nói ra, nhưng ai nấy đều âm thầm quan tâm cô hết mực. Cô không phải không cảm nhận được. Những người đàn ông này bề ngoài thì có vẻ cợt nhả, ngoài công việc ra thì chẳng nghiêm túc lúc nào, nhưng thật ra lại có những mặt vụng về mà chu đáo, chỉ dành cho những người thân thiết nhất.
Vì mang thai nên cơ thể Từ Tâm bắt đầu đầy đặn hơn. Trước đây cô gầy gò, da trắng, giờ đây ngay cả khi nắm lấy cánh tay cô cũng có thể cảm nhận được một lớp thịt mềm mịn. Bụng cô đã hơi nhô lên khi thai bước sang tháng thứ tư, nếu không để ý kỹ thì khó mà nhận ra, nhưng Hàn Sóc lại rất thích đặt tay lên đó. Thỉnh thoảng đang trả lời email, tay kia của anh cũng vẫn đặt trên bụng cô, như thể bản thân cũng không hề nhận ra hành động vô thức ấy.
Từ Tâm có thể cảm nhận được, trong lòng Hàn Sóc luôn có một cảm giác mới mẻ không cách nào che giấu được đối với đứa bé này. Anh thường vô thức quan t@m đến toàn bộ quá trình lớn lên của thai nhi. Hồi nhỏ, mẹ anh qua đời từ rất sớm, bên cạnh cũng không có anh chị em gì cả. Đứa bé này là người đầu tiên, ngoài cha mẹ, có chung dòng máu với anh. Vì thế, ngoài sự tò mò và hứng thú, đôi khi Hàn Sóc còn tỏ ra vô cùng cẩn thận và dè dặt. Có lúc, Từ Tâm lại cảm thấy dáng vẻ ấy của anh thật sự rất đáng yêu.